Nào ngờ Anh Cô đã không xuất chưởng, cũng không vung quyền, chỉ thi triển khinh công xông thẳng về phía trước.
Người tiều phu thấy bà ta xông thẳng tới, không dám để va chạm, hơi tránh qua một bên, vươn tay chụp vào đầu vai bà ta. Phát trào ấy ra tay rất mau lẹ lực đạo cũng mạnh, nhưng chưởng tâm vừa chạm vào đầu vai bà ta lại như chụp vào một vật trơn tuột dị thường, không sao giữ được. Đúng lúc ấy người nông phu và người đánh cá đồng thanh quát lớn, từ hai bên song song đánh tới.
Anh Cô cúi đầu một cái, thân hình như con rắn nước đã trượt qua nách người đánh cá. Người đánh cá ngửi thấy một mùi hương giống lan mà không phải lan giống xạ mà không phải xạ, trong lòng hơi hoảng loạn, cánh tay không những không dám chạm vào người bà ta mà lại giật mau về, sợ chạm vào chỗ nào trên người bà ta.
Người nông phu tức giận nói:
- Ngươi sao thế!
Mười ngón tay như móc câu vồ vào hông Anh Cô, người tiều phu vội kêu lên:
- Không được vô lễ!
Người nông phu cứ làm như không nghe, trong chớp mắt ấy mười ngón tay đã chạm vào hông Anh Cô nhưng không biết vì sao, chỗ tay chạm vào chỉ cảm thấy trơn tuột, bị bà ta giẫy một cái thoát ra được.
Anh Cô dùng Nê thu công ngộ được trong đầm tối vượt qua được ba người, đã biết bốn người này không sao cản được mình, trở tay phát chưởng đánh mạnh tới người nông phu. Người thư sinh rút tay về phóng chỉ ra, điểm vào huyệt đạo trên cổ tay bà ta. Nào ngờ Anh Cô đột nhiên vươn ngón trỏ ra mau như lửa xẹt, đầu ngón tay đã đâm trúng đầu ngón tay của y trên không. Lúc ấy người thư sinh công lực toàn thân đang tụ trên đầu ngón trỏ tay phải, đột nhiên thấy đầu ngón tay tê rần một cái, thân hình như bị điện giật, kêu lên một tiếng ái chà rồi ngã lăn ra đất. Người tiều phu và người đánh cá vội cúi xuống vực lên. Người nông phu quyền trái đánh thẳng ra như thiết chùy đập tới Anh Cô.
Một quyền này mang theo kình phong lực đạo kinh người, Anh Cô nhìn thấy quyền phong đập tới mặt lại không né tránh. Người nông phu cả kinh, nghĩ thầm một quyền này ắt sẽ đánh vỡ sọ bà ta, lập tức thu chiêu, nhưng tay quyền đã chạm vào mũi Anh Cô. Anh Cô hơi nghiêng đầu đi, tay quyền trượt qua trên mũi lướt qua má. Người nông phu tay trái không kịp rút về, cổ tay đã bị đối phương nắm chặt, vội giật lại phía sau, chỉ nghe cắc một tiếng, cũng chưa thấy đau, nhưng biết khớp cổ tay đã bị bà ta đánh lìa. Người nông phu nghiến răng, cũng không đếm xỉa gì tới, ngón trỏ tay phải lại điểm mau vào khuỷu tay địch nhân.
Công phu điểm huyệt của bốn người Ngư Tiều Canh Độc đều được Nhất Đăng đại sư đích thân truyền thụ, tuy không thể bằng Nhất dương chỉ xuất thần nhập hóa của sư phụ, nhưng trong võ lâm cũng được kể vào loại công phu hạng nhất, nào ngờ gặp Anh Cô lại đúng là gặp phải khắc tinh. Bà ta dốc lòng muốn trả thù, biết rõ công phu trên ngón tay của Nhất Đăng đại sư rất lợi hại, nên cố sức suy nghĩ tìm cách khắc chế. Bà ta trong nghề thêu thùa bèn từ nữ công nghĩ ra diệu pháp, trên đầu ngón trỏ tay phải đeo một cái kim hoàn nhỏ, trên đầu kim hoàn có một mũi châm dài ba phân, trên châm tẩm chất độc, bà ta ánh mắt đã tinh, thủ kình lại mạnh, sau mấy năm khổ luyện, có thể đâm trúng con ruồi bay trên không, ngón tay bật ra mũi châm có thể xuyên qua người con ruồi. Lúc ấy lâm địch, mũi châm của bà ta đầu tiên đả thương ngón tay trỏ của người thư sinh, khi thấy ngón tay của người nông phu điểm tới, cười gằn một tiếng, ngón tay hơi co lại, nhắm đúng đầu ngón tay đối phương, mũi châm lại đâm trúng giữa đầu ngón tay trỏ của y.
Thường có câu Mười ngón tay dính liền với tim. Đầu ngón trỏ là thuộc Thủ Dương minh Đại trường kinh, mũi kim đâm vào trúng huyệt Thương dương. Người nông phu trong lúc thua cầu thắng nên phát chỉ ấy đã dùng toàn lực, Anh Cô hoàn toàn không sử kình, chỉ đưa mũi châm đúng vào chỗ ấy, không phải đâm mũi châm vào ngón tay y mà là để y dùng ngón tay đâm vào mũi châm. Mũi châm ấy đâm vào, người nông phu cũng gào lớn một tiếng ngã lăn ra đất.
Anh Cô cười nhạt một tiếng nói:
- Đại Tổng quản giỏi lắm!
Rồi sãi chân chạy về phía thiền viện. Người đánh cá kêu lên:
- Xin nương nương dừng bước.
Anh Cô dừng chân quay người cười nhạt hỏi:
- Ngươi muốn gì?
Lúc ấy bà ta đã chạy tới trước ao sen, giữa ao sen và thiền viện chỉ có một đoạn cầu đá nối với nhau, Anh Cô đứng trên đầu cầu trợn mắt nhìn, tuy đêm tối nhưng chỉ cần có chút ánh sáng cũng có thể nhìn thấy mặt mũi, người đánh cá đối diện với bà ta, chỉ cảm thấy hai luồng mục quang lạnh lẽo bắn qua, bất giác trong lòng run sợ không dám tiến lên động thủ. Anh Cô lạnh lùng nói:
- Đại Thừa tướng, Đại Tổng quản hai người đã trúng Thất tuyệt châm của tay trong thiên hạ không ai cứu được đâu. Ngươi cũng muốn chết phải không?
Nói xong cũng không chờ y trả lời, quay người thong thả bước đi, cũng không quay đầu, không đếm xỉa tới việc y có đuổi theo đánh lén hay không.
Một chiếc cầu đá nhỏ chỉ hai mươi bước là qua hết, đột nhiên trong bóng tối xuất hiện một người chắp tay nói:
- Xin chào tiền bối.
Anh Cô giật nảy mình nghĩ thầm:
- Người này không tiếng không tăm đột nhiên xuất hiện, sao mình vẫn chưa biết? Nếu y lén thi triển độc thủ, chỉ sợ hiện mình không chết cũng đã bị thương.
Định thần nhìn lại chỉ thấy y thân cao lưng rộng, mắt to mày rậm, đúng là Quách Tĩnh mà mình chỉ lên núi, lúc ấy bèn nói:
- Thương thế của tiểu cô nương có đỡ không?
Quách Tĩnh khom người nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, sư muội ta đội ơn Nhất Đăng đại sư chữa trị đã khỏi nhiều rồi.
Anh Cô hừ một tiếng nói:
- Tại sao y thị không đích thân tới cảm ơn ta?
Miệng thì nói nhưng chân vẫn không ngừng, bước thẳng tới trước.
Quách Tĩnh đứng ở đầu cầu, thấy bà ta cứ đi thẳng tới, vội nói:
- Xin mời tiền bối quay lại?
Anh Cô đời nào đếm xỉa tới y, thân hình hơi nghiêng đi, triển khai Nê thu công trượt mau qua người y. Quách Tĩnh tuy từng thấy bà ta động thủ trong gian nhà tranh giữa đầm bùn đen nhưng không ngờ bà ta nói đi là đi, thân hình trơn tuột như thế, lúc khẩn cấp tay trái quờ lại phía sau, vừa hất vừa rung, chính là gia số kỳ diệu trong Không minh quyền mà Chu Bá Thông truyền thụ. Anh Cô thấy đã trượt qua khỏi người y, nào ngờ một luồng kình phong đau rát quét tới giữa mặt khiến bà ta không lùi không được. Bà ta lần này tới có tiến chứ không có lui, bất kể quyền kình của Quách Tĩnh mãnh liệt thế nào, vẫn cứ xông thẳng vào. Quách Tĩnh vội kêu:
- Cẩn thận!
Chỉ cảm thấy một thân hình phụ nữ ấm áp mềm mại xô vào vòng tay mình, đang cả kinh thì chân đã bị Anh Cô móc một cái, hai người đồng thời rơi xuống ao sen.
Hai người lúc thân hình còn đang trên không, tay trái Anh Cô đã xuyên qua nách Quách Tĩnh luồn lên sau lưng nắm lấy vai trái y, ngón giữa co lại búng vào cổ họng Quách Tĩnh, ngón cái và ngón trỏ vận kình bóp lại. Đó là chiêu Tiền phong hầu bế khí trong Tiểu cầm nã thủ pháp, chỉ cần bóp trúng một cái địch nhân sẽ bị phong tỏa khí quản, hơi thở sẽ lập tức tắc nghẽn, vô cùng lợi hại. Quách Tĩnh thân hình chênh chếch rơi xuống, lại thấy đầu vai bị nắm, trong lòng biết là không hay, tay phải lập tức cong lại cặp lấy cổ Anh Cô, đó cũng là cách bế khí trong Tiểu cầm nã, gọi là Hậu hiệp kính bế khí. Anh Cô biết tý lực của y lợi hại, mình không bằng được, tuy cướp được tiên cơ nhưng không thể thẳng thắn đối công với y, vội buông vai y ra vung ngón tay đâm lên. Quách Tĩnh tay trái hất cổ tay bà ta ra.
Từ cầu đá rơi xuống ao sen chỉ trong chớp mắt, nhưng hai người ra chiêu mau lẹ, trong chớp mắt đều đã đánh ba chiêu qua đối phương, lúc thân hình kề cận ấy đều sử dụng Tiểu cầm nã thủ pháp mau lẹ tuyệt luân. Anh Cô công lực thâm hậu, Quách Tĩnh thì sức lực mạnh mẽ chiêu số tinh vi, ba chiêu chẳng ai làm gì được ai, bõm một tiếng song song rơi xuống ao.
Trong ao bùn sâu khoảng ba thước, nước sâu khoảng tới ngực hai người. Anh Cô tay trái móc xuống dưới vốc một nắm bùn ấn vào miệng Quách Tĩnh. Quách Tĩnh sửng sốt, vội vàng cúi đầu tránh qua. Anh Cô ở trong đầm tối bùn lầy hơn mười năm, thấy cá chạch bơi lội mà ngộ ra một thân Nê thu công, trên đất liền động thủ với người khác đã trơn trượt dị thường, vừa vào chỗ bùn nhão cát nổi lại càng như cọp thêm cánh, bà ta kéo Quách Tĩnh vào ao sen, Cũng biết võ công của y hơn mình, không ép y rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì khó mà qua cầu. Bà ta chỉ đâm chưởng đánh trong chỗ bùn lầy còn mau lẹ gấp mấy lần trên mặt đất. Có lúc lại vốc một khối bùn lớn trát túi bụi vào mặt vào đầu Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh hai chân bị lún, lại không dám dùng chưởng lực đả thương bà ta, chỉ đón đỡ được bốn năm chiêu lập tức luống cuống muôn phần. Chỉ nghe tiếng gió rít bốn phía, một khối bùn mang theo mùi hôi thối nồng nặc bay tới giữa mặt, vội vàng nghiêng đầu tránh qua, nào ngờ Anh Cô mấy vốc bùn cùng ném, tránh được hai vốc đầu, tới vốc thứ ba thì bị ném trúng giữa mặt, mũi miệng và hai mắt đều bị bùn phủ kín. Y từng được Giang Nam lục quái chỉ điểm, biết nếu bị trúng ám khí nếu lại hoảng hốt nhổ ngay ám khí ra xem vết thương, địch nhân sẽ thừa cơ tấn công hạ sát thủ, nên lúc ấy đã ngạt thở, hai mắt không thể mở ra, lập tức ào ào đẩy luôn ra ba chưởng để địch nhân không thể tới gần mình trong vòng năm thước rồi mới đưa tay vuốt bùn trên mặt, mở được mắt ra, thấy Anh Cô đã nhảy lên cầu đá chạy về phía thiền viện.
Anh Cô xông qua được cửa ải Quách Tĩnh, trong lòng kêu thầm xấu hổ thật, nếu ở đây không có ao sen thì làm sao đánh lùi được thằng tiểu tử ngu ngốc này.
Chắc hôm nay ông trời cho mình trả được thù. Lúc ấy bèn gia tăng cước bộ chạy tới cổng chùa, đưa tay đẩy cửa, cánh cửa không cài then, két một tiếng theo tay bật tung. Chuyện ấy thì bà ta không ngờ, sợ sau cửa có đặt mai phục, bèn đứng chờ bên ngoài một lúc thấy trong nhà hoàn toàn không có động tĩnh, mới bước vào trong, chỉ thấy trước tượng Phật trong đại điện có một đĩa đèn dầu soi lên tượng Phật trang nghiêm. Anh Cô trong lòng chợt chua xót, quỳ xuống trước tấm bồ đoàn rì rầm cầu khấn.
Rì rầm cầu khấn mấy câu, đột nhiên sau lưng có hai tiếng cười khúc khích, lập tức vung tay trái về phía sau vạch ra một vòng tròn đề phòng địch nhân đánh lén, tay phải đè xuống tấm bồ đoàn một cái, mượn lực nhảy vọt lên, trên không khéo léo nhẹ nhàng quay người lại rơi xuống đất. Chỉ nghe một giọng con gái kêu lên khen ngợi:
- Công phu đẹp quá!
Định thần nhìn lại, chỉ thấy nàng áo xanh thắt lưng hồng, chiếc kim hoàn buộc trên đầu chớp chớp phát ra ánh sáng, hai con mắt xinh đẹp cười hì hì chăm chú nhìn vào mình, tay cầm một ngọn trúc bổng sáng lóng lánh như ngọc xanh, chính là Hoàng Dung.
Chỉ nghe nàng nói:
- Anh Cô tiền bối, ta tới đây tạ ơn cứu mạng của người.
Anh Cô lạnh lùng nói:
- Ta chỉ cho ngươi tới đây tìm thầy thuốc chữa bệnh, là có ý muốn hại người chứ hoàn toàn không có ý cứu ngươi, cần gì phải tạ ơn ta.
Hoàng Dung thở dài nói:
- Chuyện oán thù trên đời vốn rất khó rõ. Cha ta nhốt Lão Ngoan đồng Chu Bá Thông trên đảo Đào Hoa mười lăm năm, nhưng rốt lại cũng không cứu được tính mạng mẹ ta.
Anh Cô nghe nàng nói tới ba chữ Chu Bá Thông, lập tức thân hình rung lên, cao giọng quát hỏi:
- Mẹ ngươi với Chu Bá Thông có quan hệ gì?
Hoàng Dung vừa nghe ngữ khí của bà ta, lập tức biết bà ta ngờ giữa Chu Bá Thông và mẹ mình có quan hệ tình cảm, đến nỗi bị cha mình nhốt lại trên đảo Đào Hoa, xem ra tuy việc đã hơn mười năm, nhưng bà ta chưa chắc đã quên được tình cảm với Lão Ngoan đồng, nếu không thì làm sao lại bỗng dưng lên cơn ghen tức như thế Lúc ấy cúi đầu buồn bã nói:
- Mẹ ta bị Lão Ngoan đồng hại chết.
Anh Cô càng thêm nghi ngờ, dưới ánh đèn nhìn thấy Hoàng Dung da trắng như tuyết, mày đẹp như tranh, dung mạo của mình thời son trẻ năm xưa cũng còn kém xa, nếu mẹ nàng cũng giống như nàng thì khó bảo đảm Chu Bá Thông nhìn thấy không động lòng. Bất giác cau mày suy nghĩ.
Hoàng Dung nói:
- Ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ, mẹ ta là người trên trời, lão Chu Bá Thông bướng bỉnh như bò, ngoài loại đàn bà có mắt không tròng thì ai mà thèm nhìn ngó tới y.
Anh Cô nghe nàng mắng mình, mối nghi ngờ trong lòng tiêu tan, lại thấy vui vẻ nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng không động thanh sắc, nói:
- Đã có kẻ yêu được gã Quách Tĩnh ngu xuẩn như heo, thì cũng có người thích kẻ ngu bướng như bò. Mẹ ngươi làm sao mà bị lão Lão Ngoan đồng hại chết?
Hoàng Dung tức tối nói:
- Ngươi chửi sư ca ta, ta không nói chuyện với ngươi.
Nói xong phẩy tay áo quay người, giả làm ra vẻ hờn dỗi.
Anh Cô dốc lòng muốn hỏi rõ đầu đuôi, vội nói:
- Thôi được, từ nay ta không nói thế nữa là được. Sư ca ngươi thông minh lắm.
Hoàng Dung dừng chân ngoảnh lại nói:
- Lão Ngoan đồng kia cũng không phải dốc lòng hại chết mẹ ta, nhưng mẹ ta bất hạnh qua đời thì lại bắt đầu từ y. Cha ta một phen tức giận, nhốt y trên đảo Đào Hoa, nhưng về sau trong lòng cũng hối hận, oan có đầu, nợ có chủ, ai hại chết người ngươi yêu thương, ngươi nên đi khắp chân trời góc biển tìm hung thủ báo thù mới phải. Giận lây qua người khác thì có ích gì?
Mấy câu ấy như tát nước vào mặt, khiến Anh Cô đứng ngẩn người ra tại chỗ không nói được câu nào.
Hoàng Dung lại nói:
- Cha ta đã sớm thả Lão Ngoan đồng ra rồi... .
Anh Cô mừng sợ xen lẫn, nói:
- Vậy thì không cần ta đi cứu y nữa phải không?
Hoàng Dung cười khẽ nói:
- Nếu cha ta không chịu tha người thì ngươi cứu được Lão Ngoan đồng à?
Anh Cô im lặng.
Anh Cô năm xưa rời khỏi Đại Lý, lập tức đi tìm Chu Bá Thông, mấy năm đầu nghe ngóng không được tin tức của y, về sau lúc vô ý lại qua miệng Hắc Phong song sát biết y đang bị Hoàng Dược Sư giam cầm trên đảo Đào Hoa, chỉ là vì lý do gì thì hỏi không ra. Hôm ấy Chu Bá Thông ở Đại Lý bỏ đi không nhìn ngó gì tới bà ta, quyết ý vĩnh biệt, bà ta biết nếu không có biến cố trọng đại thì khó có thể trùng phùng, lúc ấy biết y thất thủ bị giam bất giác vừa đau lòng vừa mừng rỡ, đau lòng vì ý trung nhân gặp nạn, mừng rỡ là vì đó cũng là cơ duyên, nếu mình cứu được y ra, y há lại không nghĩ tới ân tình? Nào ngờ đường đi trên đảo Đào Hoa quanh eo khuất khúc, đừng nói là cứu người, ngay cả mình cũng bị vây hãm ba ngày ba đêm, suýt nữa chết đói. May là Hoàng Dược Sư sai tên đầy tớ câm dẫn đường mới đưa bà ta rời đảo. Bà ta từ đó ẩn cư trong đầm tối, tiềm tâm rèn luyện cái học thuật số. Lúc ấy nghe nói Chu Bá Thông đã được giải thoát, không khỏi ngẩn ngơ như mất vật báu, đủ mùi vị ngọt ngào cay đắng cùng dâng lên trong lòng.
Hoàng Dung cười hề hề nói:
- Lão Ngoan đồng rất nghe lời ta, ta nói thế nào y nghe theo thế ấy, không dám cãi lại. Nếu ngươi muốn gặp y thì theo ta xuống núi. Ta sẽ tác hợp mối lương duyên cho các ngươi, cũng như ta đền đáp ơn cứu mạng của ngươi được không?
Câu ấy khiến Anh Cô nghe thấy đỏ bừng cả mặt, tim đập thình thình. Nhìn thấy một trường báo oán trả thù có thể chuyển thành một việc mừng, Hoàng Dung đang cảm thấy được an ủi chợt nghe chát một tiếng, Anh Cô hai tay đập vào nhau một cái, một làn sát khí lạnh lẽo lập tức bao trùm lên mặt, cao giọng nói:
- Bằng vào con nha đầu tóc vàng nhà ngươi mà bảo y phải nghe lời ngươi à? Tại sao y phải nghe lời ngươi sai sử? Vì ngươi đẹp đẽ phải không Ta không có ơn gì với ngươi, cũng không cần ngươi phải báo đáp gì cả. Mau mau tránh đường, còn chần chừ thì đừng trách ta thủ hạ vô tình.
Hoàng Dung cười nói:
- Ái chà, ngươi muốn giết ta à?
Anh Cô nhường mày lên lạnh đùng nói:
- Giết ngươi thì sao? Người khác sợ Hoàng lão tà chứ ta trời không sợ đất cũng không sợ.
Hoàng Dung cười hì hì nói:
- Giết ta không hề gì, ai sẽ giải cho ngươi ba đề toán?
Hôm ấy Hoàng Dung viết ba đề toán trên mặt bùn trong nhà tranh ở đầm tối, Anh Cô ngày đêm ngẫm nghĩ mà hoàn toàn không tìm được đầu mối. Bà ta lúc đầu nghiên cứu thuật số vốn để cứu Chu Bá Thông, nào ngờ cho dù là công phu phức tạp ảo diệu tới đâu đã trải qua học tập nghiền ngẫm thì không khỏi khiến người ta bỏ ăn bỏ ngủ, muốn thôi cũng không được. Bà ta biết rõ cho dù giải đáp được ba đề toán này thì học vấn vẫn còn thua xa Hoàng Dược Sư, không có ích lợi gì trong việc cứu người, nhưng lòng hiếu kỳ lại khiến bà ta ra sức suy nghĩ, không giải đáp được rõ ràng thì quả thật khó có thể yên tâm, lúc ấy nghe Hoàng Dung nói tới, ba đề toán ấy lập tức hiện ra rõ ràng trong óc, bất giác trên mặt lộ vẻ ngần ngừ.
Hoàng Dung nói:
- Ngươi đừng giết ta thì ta dạy ngươi thôi.
Rồi bưng đĩa đèn trên tượng Phật đặt xuống đất, rút ra một ngọn kim châm vẽ ra trên nền gạch dưới đất, lúc ấy bắt đầu từ đề đầu tiên Thất diệu cửu chấp Thiên Trúc bút toán giảng giải, khiến Anh Cô nhìn thấy hoa cả mắt, ngấm ngầm khen ngợi.
Kế đó Hoàng Dung lại giải thích đề thứ hai Lập phương chiêu binh chi ngân cấp mễ đề, đề mục này lại càng sâu xa, Anh Cô đợi nàng viết xong trang giải đáp cuối cùng, bất giác thở dài nói:
- Trong này quả nhiên vô cùng tinh diệu.
Ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Còn đề thứ ba nói dễ thì rất dễ, nói khó lại rất khó. Nay có số không biết bao nhiêu, chia cho ba thì còn thừa hai, chia cho năm thì còn thừa ba, chia cho bảy thì còn thừa hai, hỏi là bao nhiêu? Ta biết đó là số hai mươi ba, có điều không biết giải thích thế nào, muốn đặt một cái mẫu số chung nhưng nghĩ vỡ óc không ra.
Hoàng Dung cười nói:
- Cái đó rất dễ, nếu chia ba thì còn bảy mươi, nếu chia năm thì còn hai mươi mốt, nếu chia bảy thì còn mười lăm. Ba số ấy nhân với nhau, nếu không quá một trăm linh năm thì là đáp số nếu quá thì phải trừ một trăm linh năm hay bội số của một trăm linh năm.
Anh Cô trong lòng tính toán một hồi, quả nhiên không hề sai, hạ giọng đọc:
- Nếu chia ba thì còn bảy mươi, nếu chia năm thì còn... .
Hoàng Dung nói:
- Cũng không cần phải nhớ kỹ như thế, ta đọc một bài thơ cho ngươi nghe, rất dễ nhớ thôi: Ba người cùng đi nửa bảy mươi, Hăm mốt cành hoa năm cánh mai, Bảy kẻ đoàn viên đang nửa tháng, Thành một linh năm sẽ biết ngay.
Anh Cô nghe câu Ba người cùng đi, Đoàn viên nửa tháng, bất giác chạnh lòng nghĩ thầm:
- Con nha đầu này đã biết y, lại sớm biết ẩn tình của mình, Ba người cùng đi là châm chọc mình một người đàn bà quen biết hai người đàn ông, Đoàn viên nửa tháng là mỉa mai mình quen y chỉ có hơn mười ngày chứ gì?
Năm xưa bà ta làm chuyện đáng hổ thẹn, không khỏi có chỗ đa nghi, lúc ấy hạ giọng nói:
- Được rồi, đa tạ ngươi chỉ điểm, buổi sáng nghe đạo, tối chết cũng được. Ngươi mà còn lắm mồm, thì ta lại tha được ngươi à?
Hoàng Dung cười nói:
- Sáng nghe đạo, tối chết cũng được. Kẻ chết là người nghe đạo, chứ chưa từng nghe nói người truyền đạo phải chết đâu.
Anh Cô thấy hình thế trong thiền viện, biết Đoàn hoàng gia ắt ở phía sau, thấy Hoàng Dung không ngừng lằng nhằng quấy rối mình, ắt có ngụy kế, nghĩ thầm con nha đầu này tuy còn nhỏ tuổi nhưng ranh mãnh khôn ngoan quả thật không kém gì cha y thị, đừng nói bà già ba mươi thua con nhãi trong tã, không khéo thì đi sông đi biển không hề gì lại chết chìm trong ao, vì nghe y thị giải toán đã mất không biết bao nhiêu thời giờ, việc lớn trước mắt, sao còn hao tổn tâm tư vì mấy bài toán vô vị? Lúc ấy bèn không nói chuyện nữa, cất chân bước vào trong, vòng qua Phật điện, chỉ thấy trước mặt tối om om không hề có đốm sáng. Bà ta một mình xông vào chỗ nguy hiểm, không dám liều lĩnh, cao giọng quát:
- Đoàn Trí Hưng, rốt lại ngươi có gặp ta không? Rút đầu co cổ trong bóng tối tính lại đâu phải là lối hành sự của bậc đại trượng phu?
Hoàng Dung đi sau lưng bà ta, cười cười nói chen vào:
- Ngươi chê trong đó không có đèn à? Đại sư lại sợ đèn lửa quá nhiều làm ngươi sợ nên mới bảo tắt đi đấy.
Anh Cô nói:
- Hừ, ta là người muốn xuống địa ngục còn sợ gì núi kiếm vạc dầu?
Hoàng Dung vỗ tay cười nói:
- Vậy thì hay lắm, ta đang muốn theo ngươi lên núi kiếm chơi đùa đây.
Rồi rút trong bọc ra hỏa tập đánh lửa lên, khom người châm vào một cái hỏa đầu trên mặt đất.
Nào ngờ bên cạnh chân mình đã có đèn dầu, chuyện này quả thật rất bất ngờ đối với Anh Cô, định thần nhìn kỹ, thật ra cũng không phải là đèn dầu gì, chỉ là một cái chén uống trà đựng một nửa dầu xanh, ngâm vào một sợi bấc, cạnh chén trà có một đoạn tre vót nhọn, dài khoảng một thước, một đầu cắm xuống đất đầu kia chĩa lên trên, vô cùng sắc nhọn. Hoàng Dung chân không dừng bước, không ngừng châm lửa, trong chớp mắt, dưới đất đã như sao sáng đầy trời, toàn là cành tre vót nhọn và ánh lửa, cạnh một chén trà thì có một đoạn cọc nhọn.
Đến khi Hoàng Dung châm xong tất cả, Anh Cô đã đếm rõ tất cả có một trăm mười ba chén trà, một trăm mười ba ngọn tre, bất giác vô cùng ngờ vực:
- Nếu nói là công phu Mai hoa thung thì không phải bẩy mươi hai phải là một trăm linh tám cây, một trăm mười ba cây là đạo lý gì? Bài bố lại rời rạc tán loạn, không phải Cửu cung bát quái cũng không phải theo hình thế hoa mai. Vả lại những ngọn tre này nhọn sắc như thế làm sao đứng lên trên được? Phải rồi, ắt là y thị mang hài sắt.
Kế nghĩ thầm:
- Con nha đầu này đã có chuẩn bị, ở đây mình ắt không thể đánh thắng y thị, cứ giả như không biết đi qua rồi sẽ tính.
Lúc ấy rảo chân bước đi, ngọn tre bố trí dày đặc, rất khó bước đi, bà ta lại đạp ngang đá dọc, lập tức đá gãy năm sáu cây, miệng nói:
- Giở trò ma gì vậy? Lão nương không rảnh để đùa giỡn với con nhãi nhà ngươi.
Hoàng Dung vội nói:
- Này, này, không được đâu, không được đâu.
Anh Cô không đếm xỉa gì tới, vẫn tiếp tục đá Hoàng Dung kêu lên:
- Được rồi, ngươi không chịu nói lý lẽ, nhưng ta cũng phải nói cho rõ. Mau mau để ý nhìn qua một lượt, nhớ hết phương vị của ngọn trúc đi.
Anh Cô trong lòng cả kinh:
- Nếu mấy người hợp sức tấn công mình ở đây, họ đã sớm nhớ kỹ phương vị, trong đêm tối thì mình rất dễ mất mạng trên những ngọn trúc nhọn. Mau mau rời khỏi chỗ nguy hiểm này mới xong!
Rồi đề khí gia tăng cước bộ, càng đá mau hơn. Hoàng Dung kêu lên:
- Cũng không biết xấu?
Ngọn trúc bổng giơ lên cản trước mặt Anh Cô.
Dưới ánh đèn dầu, ngọn trúc bổng lóng lánh đâm ngang ra trước mặt, Anh Cô nào coi một thiếu nữ mười mấy tuổi ra gì, chưởng trái chém thẳng tới, định một chưởng này chặt gãy đôi ngọn trúc bổng. Nào ngờ Hoàng Dung một bổng ấy là dùng yếu quyết chữ khóa trong Đả cẩu bổng pháp, ngọn bổng hoàn toàn không đưa ngang, cũng không tấn công vào thân thể địch nhân, một ngọn trúc bổng hóa thành một bức tường màu xanh, cản trở trước mặt, chỉ cần địch nhân không bước lên một bước thì không việc gì, nếu ra tay công kích sẽ lập tức bị đánh. Anh Cô một chưởng ấy chém xuống, chát một tiếng, mu bàn tay đã bị ngọn trúc bổng đập một cái, vội rút tay về đã cảm thấy vừa đau vừa tê.
Nhát đánh này tuy không trúng huyệt đạo yếu hại nhưng cũng đau đớn vô cùng, Anh Cô vốn không coi Hoàng Dung vào đâu, đột nhiên bị đánh như thế, bất giác vừa hoảng sợ vừa tức giận. Bà ta bị hơi lép vế, hoàn toàn không tức giận mà lại trầm khí, giữ kín môn hộ trước, muốn xem rõ lộ số võ công của đối phương thế nào rồi sẽ tính, nghĩ thầm:
- Năm xưa mình đã gặp Hắc Phong song sát, công phu quả nhiên rất cao cường, nhưng họ đều đang ba bốn mươi tuổi, con nha đầu này tại sao cũng có được thành tựu như thế? Nhất định là Hoàng Dược Sư đã đem hết tuyệt học bình sinh truyền thụ cho con gái một của y.
Năm xưa bà ta trên đảo Đào Hoa đã thua to, chưa từng thấy mặt Hoàng Dược Sư đã bị nguy hiểm suýt nữa mất mạng trên đảo, nên đối với vị đảo chủ đảo Đào Hoa này trước nay vô cùng úy kỵ.
Bà ta vẫn chưa biết Đả cẩu bổng pháp là tuyệt kỹ của bang chủ Cái bang, cho dù Hoàng Dược Sư đích thân tới nhất thời cũng chưa chắc đã phá giải nổi.
Chính lúc bà ta chỉ thủ không công, trong lòng suy nghĩ, Hoàng Dung ngọn trúc bổng theo chữ khóa chặn đứng đường tiến của Anh Cô, chân không ngừng thay đổi phương vị như hồ điệp xuyên hoâ bay lượn trên ngọn trúc, trong chớp mắt đã dùng mũi chân đá tắt quá nửa số đèn cạnh ngọn trúc. Chỗ kỳ diệu là chỉ đá tắt đầu ngọn lửa, không những không đá đổ đạp vỡ chén trà mà ngay cả dầu trong chén cũng không đổ ra một giọt.
Công phu dưới chân của nàng là Tảo diệp thoái pháp của đảo Đào Hoa, bước chân mau lẹ, đặt xuống rất chuẩn, nhưng Anh Cô đã thấy võ công của nàng chưa tới mức thượng thừa, còn chưa được như việc sử dụng ngọn trúc bổng biến hóa khôn lường, huống chi thương thế của nàng tuy giảm nhưng nguyên khí chưa phục hồi, nếu đánh vào hạ bàn của nàng thì trong vòng vài mươi chiêu có thể thủ thắng, nhưng trong lòng vừa định chủ ý thì số đèn dầu đã bị đá tắt tới bảy tám phần, số còn lại lay động trong gió đêm ở góc phía bắc phòng, ba góc kia đã tối đen như mực, đột nhiên thấy ngọn trúc bổng của Hoàng Dung đánh ra hai chiêu, Anh Cô giật mình, nhân lúc ánh sáng vàng vọt nhìn rõ chỗ sơ hở của đầu ngọn trúc bổng, lui lại một bước. Hoàng Dung trúc bổng chống xuống đất một cái, thân hình sấn lên, tay áo dài phất ra, bảy tám đĩa đèn dầu còn lại theo tay tắt luôn.
Anh Cô ngấm ngầm kêu khổ, tuy mình đã có cách thủ thắng nhưng bây giờ giữa đám ngọn trúc nhọn này, mỗi bước đều có thể bị đâm xuyên qua lòng bàn chân, làm sao động thủ được? Trong bóng đen chỉ nghe Hoàng Dung nói:
- Ngươi nhớ được phương vị ngọn trúc chưa? Chúng ta ở đây đánh nhau ba mươi chiêu, chỉ cần ngươi không đả thương được ta thì sẽ cho ngươi vào trong gặp Đoàn hoàng gia được không?
Anh Cô nói:
- Ngọn trúc là đo ngươi bài bố, lại không biết đã luyện tập ở đây bao lâu, người khác trong chớp mắt làm sao nhớ được rõ bấy nhiêu phương vị đĩa đèn.
Hoàng Dung tuổi nhỏ hiếu thắng, lại tự thị mình trí nhớ hơn người, bèn cười nói:
- Chuyện đó có gì khó ngươi đốt một đĩa đèn, nhổ hết ngọn trúc lên cắm lại đi, ngươi muốn cắm thế nào thì muốn cắm thế ấy sau đó tắt đèn động thủ ra chiêu được không?
Anh Cô nghĩ thầm:
- Đây không phải là khảo nghiệm võ công mà là khảo nghiệm trí nhớ. Con quỷ nhỏ lanh lợi này rất thông minh, mình thù lớn chưa trả, há lại có thể đem tính mạng đi đánh cuộc với y thị?, Nhưng linh cơ chợt động, đã nghĩ ra kế, bèn nói:
- Được rồi, như thế mới công bình, lão nương cũng chơi đùa với ngươi.
Rồi lấy hỏa tập ra đánh lên, đốt lại đèn dầu.
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi cần gì phải tự xưng là lão nương. Ta thấy ngươi hoa dung nguyệt mạo, còn đẹp hơn cả gái mười sáu, chẳng trách Đoàn hoàng gia năm xưa điên đảo vì ngươi như thế.
Anh Cô đang nhổ từng ngọn trúc cắm lại theo phương vị khác, nghe câu ấy ngẩn người rồi cười nhạt nói:
- Y điên đảo vì ta à? Ta vào cung nửa năm, y đưa mắt nhìn tới người ta được mấy lần?
Hoàng Dung ngạc nhiên nói:
- Ờ, chẳng phải y dạy võ công cho ngươi sao?
Anh Cô nói:
- Dạy võ công mà là đếm xỉa tới người ta à?
Hoàng Dung nói:
- À, ta biết rồi, Đoàn hoàng gia muốn luyện Tiên thiên công nên không thể đối xử tốt với ngươi.
Anh Cô hừ một tiếng, nói:
- Ngươi biết cái gì? Tại sao y lại sinh được hoàng thái tử?
Hoàng Dung nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Hoàng thái tử là sinh ra trước, lúc ấy y còn chưa luyện Tiên thiên công mà.
Anh Cô lại hừ một tiếng không nói chuyện nữa, chỉ nhổ ngọn trúc lên thay đổi vị trí. Hoàng Dung thấy bà ta cắm một cây liền ghi nhớ một cây, không dám sơ suất chút nào, chuyện này liên quan tới tính mạng, chỉ cần nhớ nhầm ra vài tấc, thì lúc động thủ sẽ lập tức có tai họa bị đâm thủng bàn chân.
Qua một lúc, Hoàng Dung lại nói:
- Đoàn hoàng gia không chịu cứu con ngươi cũng vì yêu ngươi thôi.
Anh Cô nói:
- Ngươi biết cả rồi à? Hừ, vì yêu ta à?
Trong giọng nói đầy vẻ oán độc. Hoàng Dung nói:
- Y là ghen với Lão