Một hôm Quách Tĩnh đóng quân cạnh Na Mật Hà, buổi tối đang trong trướng đọc binh thư, chợt nghe ngoài trướng có một tiếng chát nhỏ vang lên, cửa trướng mở ra, một người bước vào. Đám vệ binh trước trướng bước ra quát tháo ngăn lại, bị người đó khẽ vung tay nhất nhất điểm ngã. Người ấy ngẩng đầu lên cười, dưới ánh đèn nhìn thấy rất rõ, chính là Tây độc Âu Dương Phong. Quách Tĩnh cách Trung thổ hàng vạn dặm, không ngờ ở nơi tha hương tuyệt vực này lại gặp y, bất giác mừng sợ xen lẫn, nhảy ra kêu lớn.
- Hoàng cô nương đâu rồi?
Âu Dương Phong nói:
- Ta đang muốn hỏi ngươi là con tiểu nha đầu ấy có ở đây không? Mau giao người ra đây?
Quách Tĩnh nghe câu ấy vô cùng mừng rỡ:
- Nói thế thì Dung nhi vẫn còn sống, mà đã thoát khỏi tay y rồi.
Âu Dương Phong lại cao giọng hỏi:
- Con tiểu nha đầu ấy ở đây phải không?
Quách Tĩnh nói:
- Cô ta đi theo ngươi ở Giang Nam, sau đó thế nào? Cô ta.., cô ta có khỏe không? Ngươi chưa hại chết cô ta, vậy thì quả thật phải cảm ơn ngươi! Ta.., ta quả thật lòng cảm ơn ngươi.
Nói xong đột nhiên mừng quá rơi lệ.
Âu Dương Phong biết y không biết bịa đặt, nhưng theo các dấu hiệu mà nhìn thì Hoàng Dung nhất định ở trong doanh của Quách Tĩnh, tại sao y hoàn toàn không biết, nhất thời không sao hiểu được, ngồi xếp bằng xuống tấm nệm lông chiên dưới đất.
Quách Tĩnh lau nước mắt, giải khai huyệt đạo cho vệ binh, sai người mang rượu sữa và trà tới. Âu Dương Phong uống một chén rượu sữa ngựa, nói:
- Tiểu tử ngốc, ta không ngại gì nói rõ với ngươi. Con nha đầu ấy quả thật là bị ta bắt ở miếu Thiết Thương phủ Lâm An, nào ngờ qua mấy hôm thì y thị trốn mất.
Quách Tĩnh mừng rỡ kêu hay, lại nói:
- Cô ta thông minh linh lợi, nếu muốn trốn nhất định sẽ trốn được. Cô ta làm sao trốn được thế?
Âu Dương Phong căm hờn nói:
- Ở Quy Vân trang cạnh Thái Hồ.., phì, nói ra nhiều chuyện lắm, tóm lại là y thị chạy mất.
Quách Tĩnh biết y vốn tự phụ, lỡ tay thua thiệt há lại chịu đích thân nói ra nên lúc ấy cũng không hỏi nữa, biết Hoàng Dung không việc gì, trong lòng vô cùng mừng rỡ, chỉ kêu lớn.
- Hay thật, hay thật!
Âu Dương Phong nói:
- Hay cái gì? Sau khi y thị trốn đi, ta đuổi riết không bỏ, mấy lần suýt bắt được nhưng y thị giảo hoạt trốn mất. Nhưng ta đuổi theo quá rát, con nha đầu ấy lại cũng không thể chạy ra đảo Đào Hoa. Hai người bọn ta một đuổi một chạy, tới biên giới Mông Cổ đột nhiên mất hút dấu vết của y thị. Ta nghĩ nhất định y thị sẽ tới quân doanh của ngươi nên mới tới đây làm kế ôm cây đợi thỏ.
Quách Tĩnh nghe Hoàng Dung đã tới Mông Cổ, càng mừng sợ xen lẫn, vội nói ngươi gặp cô ta chưa?
Âu Dương Phong tức giận nói:
- Nếu gặp thì ta lại chẳng bắt rồi sao? Ta đêm ngày rình rập trong quân của ngươi mà thủy chung không thấy bóng con nha đầu ấy đâu. Tiểu tử ngốc, rốt lại ngươi giở trò gì vậy?
Quách Tĩnh ngẩn người hồi lâu, nói:
- Ngươi ngày đêm rình rập trong quân của ta à? Tại sao ta không biết chút nào thế?
Âu Dương Phong cười nói:
- Ta là một tên lính Tây Vực trong đội Thiên tiền xung của ngươi. Ngươi là chủ soái có nhận ra ta không?
Trong quân Mông Cổ vốn có rất nhiều người vốn là tù binh, Âu Dương Phong là người Tây Vực, trà trộn vào trong quân quả thật không dễ phát giác ra.
Quách Tĩnh nghe y nói thế không kìm được hoảng sợ nghĩ thầm:
- Nếu y muốn đả thương thì mình đã sớm mất mạng rồi.
Rồi lẩm bẩm:
- Tại sao ngươi nói Dung nhi ở trong quân của ta?
Âu Dương Phong nói:
- Ngươi bắt hai con trai đại hãn, công thành phá địch, nếu không có con nha đầu ấy bên trong chỉ điểm, thì bằng vào thằng tiểu tử ngốc nhà ngươi mà làm được à? Nhưng con nha đầu ấy trước nay không hiện thân, chuyện đó cũng kỳ lạ thật. Bây giờ chỉ còn cách nắm lấy ngươi đòi giao người thôi.
Quách Tĩnh cười nói:
- Nếu Dung nhi hiện thân thì đó là điều ta mong còn chưa được, mà ngươi cứ nghĩ xem, ta có thể giao Dung nhi cho ngươi không?
Âu Dương Phong nói:
- Ngươi không chịu giao người thì ta tự có cách đối phó. Ngươi tuy nắm binh phù trong tay, thống lĩnh đại quân, nhưng trong con mắt của Âu Dương Phong ta, ha ha, thì trong trướng ngoài trướng đều là chỗ không người, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai cản được ta?
Quách Tĩnh gật gật đầu, im lặng không nói.
Âu Dương Phong nói:
- Tiểu tử ngốc, chúng ta giao hẹn với nhau thì thế nào?
Quách Tĩnh nói:
- Giao hẹn chuyện gì?
Âu Dương Phong nói:
- Ngươi nói ra chỗ y thị ẩn núp, ta đảm bảo quyết không làm y thị bị thương một sợi tóc. Nếu ngươi không nói thì từ từ ta cũng sẽ tìm ra, đến lúc ấy à, hừ hừ, thì chẳng có chuyện gì hay đâu.
Quách Tĩnh vốn biết y thần thông quảng đại, chỉ cần Hoàng Dung không ẩn núp ở đảo Đào Hoa thì cũng có ngày bị y bắt được, lần này nói thế cũng không phải là buột miệng khoe khoang, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Được, ta giao hẹn với ngươi, nhưng không phải như ngươi nói.
Âu Dương Phong nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Quách Tĩnh nói:
- Âu Dương tiên sinh, công phu hiện tại của ngươi hơn ta rất nhiều, nhưng tuổi tác của ta nhỏ hơn ngươi, thế nào cũng phải có một ngày ngươi tuổi già sức yếu, không đánh được ta.
Trước đây Quách Tĩnh gọi y là Âu Dương bá bá, nhưng y hại chết năm vị ân sư của mình, thù sâu như biển, nên không nói gì tới hai chữ bá bá.
Âu Dương Phong trước nay chưa nghĩ tới bốn chữ tuổi già sức yếu, bị y nhắc tới, trong lòng chợt hoảng sợ:
- Mấy câu ấy của thằng tiểu tử ngốc này cũng không phải ngốc.
Bèn nói:
- Vậy thì sao?
Quách Tĩnh nói:
- Ngươi và ta có mối thù sâu giết hại sư phụ, mối thù ấy không thể không trả, ngươi có chạy tới chân trời cũng có ngày ta tìm tới ngươi.
Âu Dương Phong ngẩng đầu hô hô cười lớn, nói:
- Vậy thì nhân lúc ta còn chưa tuổi già sức yếu, hôm nay cứ giết ngươi trước?
Câu nói chưa dứt, hai chân xoạc ra, người đã ngồi xuống, song chưởng như lay núi dốc biển mạnh mẽ vỗ ra.
Lúc ấy Quách Tĩnh đã luyện thành Dịch cân đoàn cốt thiên trong Cửu âm chân kinh, lại được thiên tổng cương trong chân kinh mà Nhất Đăng đại sư dịch cho, công phu trong chân kinh cũng đã luyện được không ít, nội công tinh thuần hồn hậu khác hẳn trước, hơi nghiêng đi tránh qua thế chưởng, đánh trả một chiêu Kiến long tại điền. Âu Dương Phong rút chưởng đón đỡ, công phu Hàng long thập bát chưởng này y vốn biết rõ, lại biết Quách Tĩnh được chân truyền của Hồng Thất công, chưởng lực rất mạnh nhưng so với mình thì rốt lại cũng còn kém một chút, không ngờ lần thẳng thắn đón tiếp này, thân hình lại hơi loạng choạng. Cao thủ đối chưởng chỉ cần chân khí hơi nghịch hành sẽ lập tức sẽ bị trọng thương, y hơi khinh địch, suýt nữa đã thua dưới tay Quách Tĩnh, bất giác giật nảy mình:
- Chỉ sợ không chờ tới khi mình tuổi già sức yếu thì thằng tiểu tử này cũng đã hơn mình rồi.
Lập tức vỗ chưởng trái ra.
Quách tĩnh lại nghiêng người tránh qua, đánh trả một chưởng. Chiêu này thì Âu Dương Phong không thẳng thắn đón tiếp nữa, ngoặc cổ tay lại đẩy chưởng lực của y qua một bên. Quách Tĩnh không biết trên chưởng lực của y có chỗ ảo diệu, chỉ cho rằng y chỉ hóa giải chiếu thức của mình, nào ngờ Âu Dương Phóng ìấy công làm thủ, trong cái ngoặc ấy lại có sức kéo về, Quách Tĩnh chỉ thấy một luồng đại lực đánh vào giữa mặt, tránh né không kịp, đành đưa tay phải đón đỡ.
Bàn về công lực của hai người thì Quách Tĩnh vẫn còn kém một bậc, tình thế lúc ấy đã giống như lúc đối chưởng chỗ cửa động sau thác nước trong hoàng cung ở phủ Lâm An, tuy Quách Tĩnh đã có thể chi trì khá lâu nhưng thời gian kéo dài rốt lại không chết, cũng bị thương. Âu Dương Phong theo đúng bài bản cũ lại lừa được y vào tròng, trong lòng đang mừng rỡ, đột nhiên thấy tay phải Quách Tĩnh hơi co lại như không chi trì nổi, lập tức tăng thêm kệnh lực lên tay chưởng, nào ngờ chưởng phải của y hơi trượt di, lập tức tránh qua một bên. Âu Dương Phong gầm lớn một tiếng, chưởng lực đánh mạnh tới, nghĩ thầm:
- Hôm nay là ngày chết của ngươi rồi.
Nhìn thấy đầu ngón tay đã quét tới trước ngực y Quách Tĩnh chưởng trái quét ngang ra đỡ trước ngực, ngón trỏ tay phải vươn ra điểm vào huyệt Thái dương của Âu Dương Phong. Đây là công phu Nhất dương chỉ mà y thấy chỗ Nhất Đăng đại sư, nhưng Nhất Đăng đại sư chưa hề truyền thụ, hôm ấy y chỉ nhìn thấy hình dáng chứ không biết yếu quyết biến hóa bên trong, lúc ấy đang nguy cấp bèn dùng thuật song thủ hỗ bác đánh ra. Nhất dương chỉ là khắc tinh của Cáp mô công, Âu Dương Phong nhìn thấy làm sao không hoảng sợ, lập tức nhảy lùi ra tức giận quát:
- Lão già Đoàn Trí Hưng cũng làm khó ta à?
Thật ra chỉ pháp mà Quách Tĩnh sử dụng không phải là Nhất dương chỉ thật, làm sao có thể phá được Cáp mô công, nhưng Âu Dương Phong trong lúc hoảng sợ không kịp nhận rõ, vừa nhảy tránh ra mới nghĩ:
- Nhất dương chỉ chiêu thức tiếp theo vô cùng, tại sao y chỉ phóng một chỉ ra rồi rút tay lại, có lẽ còn chưa luyện thành, không chờ Quách Tĩnh trả lời, song chưởng một trên một dưới một đẩy một rút, đột nhiên xô ra. Đòn này rất mau lẹ, Quách Tĩnh chưa xoay chuyển ý nghĩ đã tung người vọt lên, chỉ nghe chát một tiếng lớn, một cái ghế thấp trong trướng đã bị song chưởng của Tây độc đập vỡ thành mấy mảnh.
Âu Dương Phong chiếm được thượng phong, chưởng sau lại phát, chợt thấy sau lưng có tiếng gió rít, có người đánh lén, lúc ấy cũng không quay người, chân trái đá về phía sau một cái. Người sau lưng y cũng phi chân đá lên, hai chân chạm nhau, người kia ngã lăn ra nhưng xương chân rõ ràng không hề bị gãy, quả thật là điều Âu Dương Phong không ngờ tới. Y quay nhìn chỉ thấy ngoài cửa trướng có ba người ăn mày lớn tuổi, nguyên là ba trưởng lão Lỗ, Giản, Lương của Cái bang.
Lỗ Hữu Cước tung người vọt lên, hai tay nắm tay hai người Giản Lương, đây là thuật hợp số đông chống địch, lấy yếu chống mạnh của Cái bang, hôm trước trong lần đại hội tuyển lập bang chủ ở Quân sơn, Cái bang đã từng dùng công phu này kết thành tường người, ép Quách Tĩnh và Hoàng Dung tới chỗ bó tay không còn cách nào chống cự.
Âu Dương Phong trước nay chưa từng giao thủ với ba người này nhưng thấy một cước vừa rồi đã biết Lỗ Hữu Cước nội công không kém, hai người kia chắc cũng thế, mình đơn đả độc đấu với Quách Tĩnh tuy nắm chắc phần thắng nhưng thêm một bọn ăn mày thối tha thì khó lòng mà rời khỏi nơi đây yên lành, lập tức hô hô cười rộ nói:
- Tiểu tử ngốc, công phu của ngươi tiến bộ lắm!
Rồi gập hai chân ngồi xuống xếp bằng trên tấm nệm, không đếm xỉa gì tới bọn Lỗ Hữu Cước nói:
- Ngươi muốn giao hẹn với ta cái gì, cứ nói ra nghe thử .
Quách Tĩnh nói:
- Ngươi muốn Hoàng cô nương giải thích Cửu âm chân kinh cho ngươi, cô ta chịu hay không là quyền ở cô ta, ngươi không được làm cô ta bị thương một sợi tóc.
Âu Dương Phong cười nói:
- Nếu y thị chịu nói thì vốn ta cũng phải gia hại, chứ chẳng lẽ Hoàng lão tà lại chịu để yên sao? Nhưng nếu cô ta cứng đầu không chịu nói thì há ta lại không dùng chút sức mạnh à?
Quách Tĩnh lắc đầu nói:
- Không được.
Âu Dương Phong nói:
- Ngươi muốn ta đáp ứng chuyện ấy thì lấy gì để trao đổi?
Quách Tĩnh nói:
- Từ nay trở đi, nếu ngươi rơi vào tay ta thì ta tha mạng cho ngươi ba lần chứ không giết.
Âu Dương Phong đứng bật dậy, buông tiếng cười rộ, trong tiếng cười có âm thanh vang dội kỳ lạ, truyền ra xa xa, ngựa trên thảo nguyên nghe thấy đều hí vang, ầm ầm một hồi không ngớt.
Quách Tĩnh hai mắt nhìn y chằm chằm, hạ giọng nói:
- Có gì hay mà cười. Ngươi đã biết rốt lại cũng có một ngày ngươi sẽ phải thua dưới tay ta.
Âu Dương Phong tuy cười rộ nhưng quả thật cũng đã sợ nghĩ thầm:
- Thằng tiểu tử ngốc này nắm được bí yếu của Cửu âm chân kinh, võ công tăng tiến mau lẹ quả thật không thể coi thường.
Miệng buông tiếng cười không ngớt nhưng lòng đã quyết kế, cười nói:
- Âu Dương Phong ta lại cần thằng tiểu tử ngốc nhà ngươi tha à? Được thôi, chúng ta cứ quyết thế đi.
Quách Tĩnh xòe tay ra nói:
- Trượng phu nhất ngôn.
Âu Dương Phong cười nói:
- Ngựa tốt thêm roi.
Rồi đập nhẹ lên tay y ba cái. Ba cái đập ấy là nghi thức lập thệ của người thời Tống, nếu trái lời thề, thì trọn đời không được coi như con người.
Đập xong ba chưởng, Âu Dương Phong đang định hỏi về tung tích Hoàng Dung, nhưng liếc mắt chợt thấy ngoài cửa lều có một người lướt qua, thân pháp mau lẹ vô cùng, trong lòng rúng động, vội xô cửa đuổi theo thì đã không thấy đâu nữa. Y quay đầu lại nói:
- Trong vòng mười ngày ta sẽ tới thăm, để xem là ngươi tha ta hay ta tha ngươi?
Nói xong hô hô cười lớn, trong chớp mắt tiếng cười đã ra ngoài mười trượng.
Ba trường lão Lỗ Giản Lương nhìn nhau hoảng sợ đều nghĩ:
- Người này võ công cao cường hiếm thấy trên đời, chẳng trách lại nổi tiếng ngang Hồng bang chủ.
Quách Tĩnh kể chuyện Âu Dương Phong hỏi cho ba người nghe. Lỗ Hữu Cước nói:
- Y nói Hoàng bang chủ ở trong quân chúng ta toàn là nói bậy. Mà nếu Hoàng bang chủ ở đây thì lẽ nào chúng ta lại không biết? Mà nếu... .
Quách Tĩnh ngồi xuống, đưa tay chống cằm, thong thả nói:
- Ta lại nghĩ lời y nói cũng rất có lý. Ta thường cảm thấy Hoàng cô nương vẫn ở bên cạnh ta, ta có điều gì nghi nan không quyết được thì nàng lại giúp cho ta chủ ý rất hay. Chỉ là bất kể ta nhớ nhung thế nào, thủy chung vẫn không gặp được nàng.
Nói tới đó hai mắt đầy lệ. Lỗ Hữu Cước khuyên:
- Quan nhân! Cũng không cần phiền não, trước mắt nhất thời chia tay, sau này rốt lại sẽ được đoàn tụ.
Quách Tĩnh nói:
- Ta đắc tội với Hoàng cô nương, chỉ sợ nàng sẽ không chịu hiện thân nữa. Không biết ta phải làm thế nào mới có thể chuộc được tội này?
Lỗ Giản Lương ba người nhìn nhau không nói gì. Quách tĩnh lại nói:
- Cho dù nàng không chịu nói chuyện với ta, chỉ cần cho ta thấy mặt một lần thì cũng khiến ta đỡ nhớ nhung khổ sở.
Giản trưởng lão nói:
- Quan nhân mệt rồi, đi nghỉ sớm đi. Sáng mai chúng ta còn phải bàn bạc kế sách cho ổn thỏa, đề phòng Âu Dương Phong tìm tới quấy nhiễu.
Hôm sau đại quân đi về phía tây, buổi tối hạ trại xong, Lỗ Hữu Cước vào trướng nói:
- Năm trước tiểu nhân ở Giang Nam từng được một bức họa, nghĩ bọn bỉ phu thô lỗ như bọn ta thì làm sao lãnh hội được ý tứ trong tranh? Quan nhân trong quân tịch mịch, có thể thong thả thưởng lãm.
Nói xong lấy ra một cuốn họa đặt lên bàn. Quách Tĩnh mở ra xem, bất giác ngẩn người, chỉ thấy trên giấy vẽ một thiếu nữ cài hoa, ngồi trên mấy tấm vải, dung mạo rõ ràng chính là Hoàng Dung, chỉ là vẻ mặt gầy ốm, chân mày nhíu lại, có vẻ rất tiều tụy.
Quách Tĩnh sững sờ nhìn hồi lâu, thấy bên trái bức họa có đề hai bài từ. Một bài đề:
- Bảy khung may, Tằm xuân nhả hết ruột sầu nay, Chớ rằng vải lụa là may dễ. Bỗng dưng cắt đứt, Loan tươi phượng đẹp, Trên vạt áo chia hai, một bài đề:
- Chín khung may, song song đôi bướm lại đôi cây. Bạc tình muôn thuở thường ly biệt. Từ đầu tới cuối, Nỗi lòng vương vấn, Xâu chỉ mỏi mòn tay.
Hai bài từ này là mô phỏng bài Bốn khung may của Anh Cô mà làm ra, nhưng lòng đau tình thiết, lời lẽ cũng như bài Bốn khung may. Quách Tĩnh tuy khó hiểu thật rõ, nhưng câu: Bạc tình muôn thuở thường ly biệt thì cũng hiểu, ngẫm nghĩ nửa ngày, nghĩ thầm:
- Bức họa này là thủ bút của Dung nhi, Lỗ trưởng lão lấy được ở đâu?, ngẩng đầu định hỏi thì Lỗ Hữu Cước đã ra khỏi trướng, Quách Tĩnh vội sai thân binh mời y vào. Lỗ Hữu cước Cứ quả quyết nói là y mua được trong chợ sách ở Giang Nam.
Quách Tĩnh cho dù có ngu ngốc hơn gấp mười cũng đã thấy trong chuyện này nhất định có sự lừa dối, Lỗ Hữu Cước là hán tử thô lỗ hào sảng thì còn biết mua thư họa gì? Cho dù có người tặng ắt y cũng tiện tay vứt bỏ. Bức họa y mua được trong chợ sách ở Giang Nam thì tại sao người trong bức họa lại chính là Hoàng Dung. Chỉ là Lỗ Hữu Cước không chịu thổ lộ chân tướng nên cũng không biết làm sao.
Đang ngẫm nghĩ thì Giản trưởng lão bước vào trướng, hạ giọng nói:
- Tiểu nhân mới thấy ở góc đông bắc có bóng người chớp lên, trong chớp mắt không biết đã đi đâu, chỉ e là lão tặc Âu Dương Phong đêm nay sẽ tới đánh lén.
Quách Tĩnh nói:
- Được, bốn người chúng ta cứ ở đây hợp sức bắt y.
Giản trưởng lão nói:
- Tiểu nhân có một kế, quan nhân xem có dùng được không?
Quách Tĩnh nói:
- Chắc là hay rồi, ngươi nói đi.
Giản trưởng lão nói:
- Kế này nói ra thì cũng bình thường. Chúng ta cứ đào ở đây một cái hầm sâu. Rồi sai hai mươi tên quân mang bao cát phục ngoài trướng. Lão tặc kia không tới thì thôi, chứ nếu tới kiếm chuyện với quan nhân thì chỉ có tới không có về.
Quách Tĩnh cả mừng, nghĩ thầm:
- Âu Dương Phong xưa nay tự phụ, vốn không coi ai ra gì, kế này tuy rất cũ nhưng đối phó với y lại rất hay.
Lúc ấy ba trưởng lão đốc suất quân sĩ đào một cái hầm sâu trong trướng, trên miệng hầm trải nệm lông chiên, trên nệm đặt một cái ghế gỗ nhẹ. Hai mươi tên quân đều mang bao cát phục ở ngoài trướng. Hành quân trên sa mạc thường phải đào đất lấy nước nên việc đào hầm trong trướng không hề khiến ai để ý.
An bài đã xong, Quách Tĩnh thắp đèn ngồi chờ, nào ngờ suốt đêm ấy Âu Dương Phong không tới. Hôm sau hạ trại xong, ba trưởng lão lại vào trướng đào hầm, đêm ấy cũng không có động tĩnh gì.
Đến đêm thứ tư, Quách Tĩnh nghe tiếng mõ cầm canh trong quân lúc trỗi lúc tắt, ý nghĩ trong lòng cũng cuồn cuộn dâng trào. Chợt nghe phía ngoài trướng như có một tiếng lá rụng, Âu Dương Phong buông tiếng cười dài, sãi chân bước vào, bước tới ngồi xuống ghế.
Chỉ nghe lách cách một tràng, y cả người lẫn ghế rơi xuống hầm. Cái hầm này sâu tới bảy tám trượng, miệng hẹp vách dựng, Âu Dương Phong công lực tuy cao, nhưng rơi xuống xong trong lúc cấp bách làm sao có thể lên được? Hai mươi tên thân binh hai bên trướng túa ra, bốn mươi cái bao cát lập tức ném xuống, đè cả nên người Âu Dương Phong.
Lỗ Hữu Cước hô hô cười rộ, kêu lên.
- Hoàng bang chủ đoán việc như thần... .
Giản trưởng lão trừng mắt nhìn y một cái, Lỗ Hữu Cước lập tức im bặt. Quách Tĩnh vội hỏi:
- Tại sao lại là Hoàng bang chủ?
Lỗ Hữu Cước nói:
- Tiểu nhân buột miệng nói sai, ta là nói Hồng bang chủ. Nếu là Hồng bang chủ ở đây, nhất định sẽ rất mừng rỡ.
Quách Tĩnh nhìn y chằm chằm, đang định hỏi nữa, đột nhiên đám thân binh ngoài trướng la thét ầm ĩ.
Quách Tĩnh và ba trưởng lão vội vọt ra, chỉ thấy đám thân binh chỉ xuống mặt đất hò hét inh ỏi. Quách Tĩnh rẽ mọi người ra nhìn, thấy dưới đất có một gò cát cao dần lên, như có vật gì muốn từ dưới vọt ra, lập tức hiểu ngay Âu Dương Phong công phu cao cường, lại muốn từ dưới đất xuyên lên, lập tức hạ lệnh, mấy mươi tên ky binh nhảy lên ngựa, phóng ngựa xéo lên gò cát.
Đám kỵ binh cả người lẫn ngựa sức nặng không nhỏ, lại thêm sức giẫm đạp, Âu Dương Phong võ công có cao cường hơn cũng không sao chịu nổi, chỉ thấy gò cát từ từ sụt xuống. Nhưng kế đó ở chỗ khác lại lập tức có gò cát đùn mau lên.
Đám kỵ binh thấy chỗ nào có gò cát nhô lên là lập tức phóng ngựa tới xéo lên, không bao lâu không thấy gò cát nào nhô lên nữa, nghĩ chắc y chi trì không được, đã tắt hơi chết rồi.
Quách Tĩnh sai kỵ binh xuống ngựa đào xác. Lúc ấy đã đến giờ Tý, đám thân binh giơ cao đuốc vây thành một vòng, hơn mười tên quân dùng xẻng đào cát đào xuống hơn một trượng quả nhiên thấy Âu Dương Phong đứng thẳng người trong cát. Chỗ ấy cách cái hầm trong trướng mấy trượng, tuy nói cát xốp nhưng y có thể dùng hai bàn tay không, nín thở đào đất đi như một con chuột chũi như thế thì nội công cao cường quả thật ít nghe ít thấy. Đám quân sĩ vừa sợ vừa phục, kéo y lên đặt nằm trên mặt đất.
Lỗ Hữu Cước đưa tay thăm hơi thở, chỉ thấy trên ngực y vẫn còn ấm, bèn sai người lấy xích sắt khóa lại, đề phòng y tỉnh dậy không chế phục được. Nào ngờ Âu Dương Phong đào cát đi dưới đất, trên đỉnh đầu trước sau bị ky đội giẫm đạp không sao lên được lúc ấy bèn giả chết, đợi lên mặt đất sẽ tìm cách đào tẩu Lúc ấy y rón rén hít thở mấy hơi, thấy Lỗ Hữu Cước đứng bên cạnh cao giọng sai người mang xích tới, đột nhiên nhảy bật dậy quát lớn một tiếng, vươn tay chụp vào mạch môn tay phải Lỗ Hữu Cước.
Biến cố này xảy ra bất ngờ, xác chết sống dậy, mọi người giật nảy lình.
Quách Tĩnh bèn vung tay trái đè lên huyệt đạo trên lưng Âu Dương Phong, tay phải đè lên huyệt Tích trung trên hông y. Hai huyệt đạo này đều là đại huyệt trên lưng người ta, nếu y không bị cát đè lên tới mức dở sống dở chết, gân cốt rã rời thì đời nào để cho người ta khinh dị đè lên? Y hoảng sợ, đang đinh xoay tay cự địch chợt thấy trên huyệt đạo hơi tê, biết Quách Tĩnh lưu kình không phát ra, nếu chưởng lực của y đẩy ra thì tạng phủ của mình sẽ lập tức bị đánh nát, huống chi lúc này tay chân tê dại, cho dù huyệt đạo không bị khống chế cũng không thể giao đấu ngang tay với Quách Tĩnh, đành buông tay Lỗ Hữu Cước ra, đứng yên bất động.
Quách Tinh nói:
- Âu Dương tiên sinh, xin hỏi ngươi đã gặp Hoàng cô nương chưa?
Âu Dương Phong nói:
- Ta thấy bóng y thị nên mới qua đây tìm.
Quách Tĩnh nói:
- Quả thật là ngươi thấy rõ à?
Âu Dương Phong căm tức nói:
- Nếu không phải là con nha đầu xấu xa ấy ở đây thì ngươi cũng không bày kế đào hầm.
Quách Tĩnh ngẩn người ra một lúc, nói:
- Ngươi đi đi, lần này tha cho ngươi.
Đẩy nhẹ chưởng phải xô y ra ngoài một trượng. Y sợ Âu Dương Phong cao cường, nếu thản nhiên buông tay e y sẽ xoay tay phản kích.
Âu Dương Phong quay lại, lạnh lùng nói:
- Xưa nay ta đơn đả độc đấu với bọn tiểu bối không dùng binh khí. Nhưng ngươi có con nha đầu xấu xa kia ngấm ngầm giúp đỡ, quỷ kế đa đoan, chỉ đành phá lệ thôi. Trong vòng mười ngày ta sẽ mang xà trượng tới. Rắn độc trên xà trượng ngươi đã chính mắt nhìn thấy rồi, phải cẩn thận đấy.
Nói xong lướt người bỏ đi.
Quách Tĩnh nhìn theo bóng y mau lẹ mất hút trong màn đêm, một trận gió bắc nổi lên, lập tức cảm thấy ớn lạnh, nhớ lại rắn độc trên xà trượng, trượng pháp tinh diệu của y, không kìm được run rẩy sợ hãi, mình tuy theo Giang Nam lục quái học được nhiều môn võ khí, nhưng đều không phải là công phu thượng thừa, nếu muốn dùng tay không đối phó với độc trượng, thì muôn vạn lần không được, nhưng nếu sử dụng binh khí, thì lại không có môn nào sở trường. Nhất thời bàng hoàng không có cách nào, ngẩng đầu nhìn trời, trong màn đêm chỉ thấy từng mảng từng mảng tuyết lớn rơi xuống.
Trở về trướng không