Editor: Yuri Ilukh
Mười năm sau,
Tại thành thị cạnh núi Phong Hoà, trong một quán trà nhỏ, có người đang kể về tin đồn mới xuất hiện ở giới Tu tiên trong thời gian gần đây.
"Nghe nói Hắc Viêm Ma Tôn mới bị đánh hồn tiêu phách tán cách đây không lâu" Một tu sĩ nói.
"Là bị con thần điểu màu đen kia gϊếŧ chết sao?" Một tu sĩ khác cũng tò mò hỏi.
"Sao tôi lại nghe nói là khi phi thăng bị thiên lôi đánh chết".
"Để tôi nói cho mà nghe, hôm qua sư thúc của tôi mới trở về từ ngoại vực, ông ấy tận mắt chứng kiến quá trình ngã xuống của Hắc Viêm Ma Tôn" Một thiếu niên áo tím kích động nói.
"Vậy cậu mau nói đi".
"Mọi người đều biết là mười năm trước không biết sao Hắc Viêm Ma Tôn lại đắc tội với một con thần điểu có tu vi cực cao, làm con thần điểu kia đuổi gϊếŧ khắp đại lục suốt mười năm nên ông ta chỉ có thể trốn đến ngoại vực" Thiếu niên áo tím nói tiếp.
"Chuyện này bọn tôi đều biết rồi, không cần cậu kể nữa, nói vào điểm chính đi" Có người nhịn không được ngắt lời.
"Mọi người có muốn nghe nữa không hả? Không đúng không?" Thanh niên áo tím mất kiên nhẫn nói.
"Nghe nghe, cậu kể đi".
Thiếu niên áo tím lại tiếp tục kể chuyện: "Sự phụ tôi đã tính một quẻ thấy tam sư thúc ở ngoại vực nên mới bảo nhị sư thúc của tôi đến đó tìm. Kết quả là ông ấy trùng hợp nhìn thấy toàn bộ quá trình cuộc đại chiến giữa Hắc Viêm Ma Tôn và thần điểu màu đen".
"Mọi người đều biết Hắc Viêm Ma Tôn là ma đầu từ trẻ đã nổi danh, tu vi sâu không lường được, các tu sĩ chính đạo cấp cao cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta, nhưng thần điểu đuổi theo ông ta kia có tu vi còn cao hơn ông ta vài phần. Sư phụ tôi nói thần điểu đó là đại yêu sắp phi thăng" Thiếu niên áo tím kể, "Chắc là Hắc Viêm Ma Tôn đã trộm bảo bối của thần điểu nên mới bị tiền bối yêu tộc này đuổi gϊếŧ".
"Tu vi của Hắc Viêm Ma Tôn đã đạt tới giới hạn ở tiểu thế giới, vậy ông ta trộm bảo vật làm gì, mười phần là vì để phi thăng. Nhưng vị tiền bối yêu tộc này đuổi gϊếŧ gắt gao nên ông ta không có thời gian chuẩn bị cho việc phi thăng. Sau nhiều lần đại chiến, hai bên đều bị thương cả. Sư phụ tôi đoán, chắc Hắc Viêm Ma Tôn không chờ nổi nên mới bí quá hoá liều chạy tới ngoại vực để phi thăng".
"Mà ai cũng biết, khi bắt đầu phi thăng thì thiên lôi sẽ đánh xuống, nếu lúc đó mà có người khác đến quấy nhiễu thì Thiên Đạo sẽ tức giận, lôi kiếp phi thăng sẽ có lực công kích khác hẳn" Thiếu niên áo tím có chút kích động, "Hắc Viêm Ma Tôn chắc là tính rằng, chỉ cần thiên lôi đánh xuống, vượt qua lôi kiếp thì ông ta sẽ phi thăng thượng giới, có thể né tránh sự đuổi gϊếŧ của thần điểu kia".
"Vậy trước khi Hắc Viêm Ma Tôn phi thăng thì đã bị thần điểu kia tìm thấy trước phải không?" Có người đoán.
"Sai!" Thiếu niên áo tím lắc đầu, "Sư thúc ta nói, khi ông ấy đến được đó thì Hắc Viêm Ma Tôn đã bắt đầu phi thăng, lôi kiếp phi thăng đã đánh xuống một tia rồi".
"Vậy quả nhiên là Hắc Viêm Ma Tôn phi thăng thất bại bị thiên lôi đánh chết?" Lại có người hỏi.
"Sai!" Thiếu niên áo tím lại lần nữa phủ định, "Ông ta bị thần điểu kia gϊếŧ chết".
"Không phải cậu vừa nói khi bắt đầu phi thăng rồi thì sẽ không thể xen vào được sao?" Người khác kỳ quái hỏi, "Trước sau mâu thuẫn vậy".
"Đây mới là điểm đặc sắc nhất" Thiếu niên áo tím nói tiếp, "Sư thúc tôi nói, thần điểu màu đen kia mặc kệ cái gì gọi là lôi kiếp của Thiên Đạo, trực tiếp bay thẳng vào phạm vi đánh xuống của lôi kiếp phi thăng, Hắc Viêm Ma Tôn bị một móng vuốt sắc bén đâm xuyên qua ngực, lại tiếp một vuốt nữa, cơ thể của Hắc Viêm Ma Tôn bị xé thành hai nửa".
"Ồ!" Mọi người nghe kể thì nhịn không được phát ra một tiếng kinh ngạc.
"Chuyện còn chưa hết đâu, nghe nói cuối cùng thần điểu kia còn phun ra một tia chớp đánh nguyên thần của Hắc Viêm Ma Tôn thành tro tàn" Thiếu niên áo tím cường điệu nói, "Nguyên thần của Hoá Thần hậu kỳ vậy mà chỉ cần một tia chớp đã đánh tan thì đủ biết sức mạnh đến thế nào rồi đó".
"Cậu lừa bọn tôi à?" Mọi người nghe kể chuyện cả buổi thì hoài nghi hỏi.
"Đúng vậy, làm gì có thần điểu nào lợi hại như vậy, nếu thần điểu có thể đối phó với lôi kiếp phi thăng thì còn ở lại tiểu thế giới của chúng ta làm gì, không phải nên phi thăng từ sớm rồi sao?" Lại có người nói.
"Trên đời chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được, mọi người chưa từng thấy không có nghĩa là nó không tồn tại" Thiếu niên áo tím thấy bọn họ không tin thì cãi lại. Tu vi của vị thần điểu kia sâu không lường được, tuy cậu nói sự thật nhưng mọi người không tin, cậu cũng lười tranh luận, cuối cùng đành phất ống tay áo rời đi.
Thiếu niên áo tím đi về núi Phong Hoà, lúc đến cửa vào, đệ tử canh cửa nhìn thấy thiếu niên thì khom người hành lễ, "Sư thúc".
"Ừm" Thiếu niên xua tay tiếp tục đi về phía sơn môn, thiếu niên này chính là đệ tử Nguyễn Thiện của trưởng môn phái Phong Hoà sơn - Huyền Uyên chân nhân.
Nguyễn Thiện chán chường đi đến đỉnh núi, bỗng nhiên trên đỉnh đầu cậu ta xuất hiện một cái bóng thật lớn, cậu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một con chim toàn thân đen nhánh, vô cùng to lớn đang bay qua đỉnh đầu mình.
Khí thế to lớn làm Nguyễn Thiện hưng phấn không thôi: "Thần điểu màu đen có hình dáng giống thần điểu với sư thúc mô tả như đúc, chẳng lẽ là..."
Nguyễn Thiện đứng lên pháp khí, hưng phấn bay theo thần điểu về phía đỉnh núi, cậu chỉ thấy thần điểu màu đen bay thẳng vào động phủ của Huyền Uyên chân nhân rồi biến mất không thấy đâu.
"Sư phụ, sư phụ" Nguyễn Thiện không ngừng gia tăng tốc độ nhưng vẫn không thể đuổi theo thần điểu được, cậu ta vội vội vàng vàng đi tới gõ cửa đại điện của Huyền Uyên chân nhân.
"Đừng ầm ĩ" Tiếng răn dạy của Huyền Uyên chân nhân truyền ra theo tiếng mở cửa.
Nguyễn Thiện vội vàng chạy vào, vừa chạy vừa nói: "Sư phụ, sư phụ, con vừa mới thấy.... ủa, Tam sư thúc, ngài đã về rồi sao".
Nguyễn Thiện nhìn Tam sư thúc Vũ Thiên Huyền mặc áo bào đen đang đứng bên cạnh sư phụ của mình thì cung kính hành lễ.
Vũ Quân hơi gật đầu xem như đáp lại.
"Ừm, sư phụ có chuyện muốn nói với Tam sư thúc của con, con ra ngoài trước đi" Huyền Uyên chân nhân nói.
"Sư phụ, con vừa mới thấy..."
"Đi ra ngoài!" Huyền Uyên chân nhân có chút tức giận nói.
"Dạ, đồ nhi cáo lui" Nguyễn Thiện cảm giác thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, cúi đầu đi ra ngoài, vừa đi đến cửa đại điện thì gặp nhị sư thúc, Thanh Phong chân nhân, đang vội vàng đi tới, "Nhị sư thúc".
"Ừm" Thanh Phong chân nhân hơi gật đầu, một phút cũng không dừng đi thẳng vào trong đại điện.
"Kỳ lạ ghê, làm gì mà ai cũng gấp gáp vậy?" Nguyễn Thiện buồn bực nói, "Cả Tam sư thúc nữa, Tam sư thúc trước giờ luôn dễ gần nhất, sao hôm nay lại có chút lạnh lùng nhỉ".
Nguyễn Thiện quay đầu nhìn cánh cửa đại điện đang đóng kín, hoang mang rời đi.
Trong đại điện,
"Thiên Huyền, phong ấn của đệ giải trừ rồi sao?" Huyền Uyên chân nhân hỏi.
"Đã giải trừ" Vũ Quân gật đầu.
"Sao lại thế này? Một nửa dòng máu yêu tộc của đệ là thế nào?" Thanh Phong chân nhân tò mò hỏi.
Huyền Uyên chân nhân lại giống như đã biết chút gì, im lặng một lát rồi nói, "Thần điểu đuổi gϊếŧ Hắc Viêm Ma Tôn là đệ đúng không."
Lúc nãy Huyền Uyên chân nhân đã nhìn thấy quá trình Vũ Thiên Huyền biến hoá từ thần điểu về hình người.
"Là đệ" Vũ Quân giải thích cho hai vị sư huynh đang mang vẻ mặt kinh ngạc, "Một nửa dòng máu kia của đệ là Lôi Viêm Thần Điểu, đó là bản thể của đệ".
"Sư đệ, đệ chính là..." Thanh Phong chân nhân kinh ngạc há to miệng, thì ra thần điểu tu vi cực cao không sợ thiên lôi là sư đệ nhà mình.
"Là đệ" Vũ Quân gật đầu thừa nhận.
"Vậy... chuyện của đệ và Hắc Viêm Ma Tôn là thế nào?" Huyền Uyên hỏi.
"Vợ em.... không còn nữa rồi" Vũ Quân không nói Hắc Viêm Ma Tôn hại chết Nhất Diệp, vì anh vẫn luôn cảm thấy mình chính là hung thủ, là do anh không bảo vệ tốt cho Nhất Diệp.
Thanh Phong chân nhân và Huyền Uyên chân