Editor: Yuri Ilukh
Mã Nhã thấy hạt châu bị móng vuốt của một con chim màu đen đạp lên, lại nghe Nhất Diệp gọi là quạ đen thì lập tức bước nhanh tới trước, giọng nói cầu xin nói: "Tiền bối quạ đen, có thể trả hạt châu cho tôi không?"
"..." Quạ đen, không, là Lôi Viêm Thần Điểu dưới ánh nhìn của hai nữ tu hậu bối, hai đôi mắt một chân thành một tò mò làm anh không thể tức giận nổi, anh há miệng thở dốc, ôn hoà nói, "Ta không phải quạ đen".
Có lẽ vì thân yêu này là do nguyên thần hoá ra nên khi nói chuyện ngữ khí của Vũ Quân tuy giống xưa như đúc nhưng âm thanh lại ma mị hơn vài phần.
"Vậy... vậy phải xưng hô với tiền bối thế nào?" Mã Nhã lễ phép hỏi.
"Hai người không cần biết" Vũ Quân đã ở gần tế đàn này trước khi hai người đến nên đã thấy được toàn bộ quá trình Mã Nhã lấy linh châu ra, biết hạt châu đang tản ra sức mạnh kỳ quái dưới móng vuốt anh có chút liên hệ với cô nhóc trước mặt. Vũ Quân không định lấy hạt châu đi mà chỉ muốn hỏi, "Hạt châu này có một sức mạnh rất kỳ lạ, cô dùng nó để làm gì?"
Mã Nhã có chút do dự, cô không muốn làm lộ sự tồn tại của gia tộc, cô vô thức nhìn về Nhất Diệp bên cạnh.
Tròng mắt Nhất Diệp chuyển động, đi về trước hai bước rồi lén lút lấy trong túi Càn Khôn ra một thứ rồi nói, "Tế đàn này là dùng để cầu phúc, sức mạnh trong hạt châu này là sức mạnh cầu nguyện".
"Nói dối" Vũ Quân không chút nghĩ ngợi nói.
"Thật, tôi không lừa ngài..." chữ ngài cuối cùng vừa nói ra thì Nhất Diệp cũng bay lên, tung ra một tấm lưới màu vàng hướng về phía quạ đen. Chiếc lưới giữ chặt quạ đen bên trong, Nhất Diệp thấy vậy thì vui vẻ nói với Mã Nhã, "Bắt được rồi".
Vũ Quân nhìn cái lưới màu vàng đang phủ đến người mình thì dùng cánh động một chút, trên đôi cánh lập tức hiện ra một chuỗi sét màu tím, bùm bùm một lát thì cái lưới màu vàng đã bị cháy đen. Vũ Quân nhẹ nhàng phẩy cánh, quạt hết chiếc lưới đã cháy đen ra ngoài, rồi bình tĩnh thong thả nhìn về phía người nào đó đang cười mà lại im bặt.
Hmm, có chút buồn cười.
"Chị Nhất Diệp..." Mã Nhã cảm thấy tình hình có chút không ổn.
"Thì ra là quạ đen linh căn hệ lôi" Nhất Diệp cúi đầu nói nhỏ với Mã Nhã, "Con quạ đen này chị đánh không lại".
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nhất Diệp mà đánh không lại thì Mã Nhã tu vi kém hơn càng đánh không nổi.
"Chúng ta chạy đã rồi tính, đợi khi chị tìm được chồng thì quay về tìm nó tính sổ sau" Vừa rồi khi ném chiếc lưới ra thì Nhất Diệp đã dùng hết toàn bộ công lực, kết quả con quạ đen kia không cần tốn nhiều công sức đã phá tan toàn bộ, thực lực chênh lệch nhiều như vậy thì chạy là thượng sách.
Nhất Diệp vừa kéo tay Mã Nhã vừa lùi về sau, vẻ mặt thì đầy tươi cười nói với quạ đen: "Vậy, hạt châu kia chúng tôi từ bỏ, tặng ngài đó, tạm biệt".
Nhất Diệp nói xong thì kéo Mã Nhã, nhanh chân chạy về phía Truyền Tống trận.
Không đánh được thì bỏ chạy à, cũng có vài phần thông minh. Nhưng mà... Vũ Quân dùng móng vuốt nâng hạt châu lên bay về phía hai người nhẹ nhàng quắp lấy, mang hai người đã bước vào trận pháp kéo trở lại.
Trên người Nhất Diệp không có gì ngoài bảo bối, lúc linh lực bị hút về thì cô biết con quạ đen này không định buông tha cho hai người nên lập tức móc từ túi Càn Khôn ra một cái pháp khí phòng thủ.
Một tiếng bùm lớn vang lên, một chiếc khiên thật lớn che chắn hai người thật kỹ.
"Càn khôn đỉnh" Vũ Quân nhướng mày, khụ, quạ đen không có lông mày, hẳn là trợn tròn mắt chim.
"Tiền bối quạ đen, lúc nãy tôi.... tôi nói đùa thôi, ngài đừng để ý" Nhất Diệp bây giờ đang hối hận muốn chết, sao tự nhiên lại muốn dùng lưới vàng đi đánh lén con quạ đen này chứ.
"Ta không phải quạ đen" Vũ Quân lại tốt tính giải thích thêm lần nữa.
"Thật xin lỗi" Nhất Diệp vô cùng thức thời nhận sai.
Lúc chiếc lưới rớt xuống Vũ Quân cũng không cảm nhận được sát khí, anh biết nữ tu trước mặt chắc chỉ muốn giam anh lại để lấy linh châu, cũng không muốn làm tổn thương anh. Nhưng cách làm này không sáng suốt, đối với một người coi kẻ ác là kẻ thù như yêu tộc thì hai cô nhóc này gặp phải phiền phức lớn rồi, nhưng mà càn khôn đỉnh...
"Cô có quan hệ gì với Cửu Liên chân quân?" Càn khôn đỉnh là quà tặng bái sư do Thường Tùng chân nhân tặng cho Cửu Liên chân quân khi anh ấy vừa gia nhập Thượng Ngu Tiên Môn, pháp khí cấp 9, cả Tu chân giới không có quá 10 cái.
"Anh ấy là anh trai tôi" Nhất Diệp trả lời.
"Cô là em gái Cửu Liên chân quân?" Sự tích chiều em gái như điên của Cửu Liên chân quân cho dù trạch nam ngàn năm như Vũ Quân cũng đã từng được nghe qua.
"Vâng!" Nhất Diệp lớn tiếng trả lời.
Vũ Quân thấy đôi mắt Nhất Diệp sáng rực thì cảm thấy cô nhóc này chắc là đã được anh trai bảo vệ thành quen, cảm thấy ai cũng sẽ cho cô vài phần mặt mũi. Vũ Quân thấy tư chất Nhất Diệp không tồi, nếu ngã xuống thì thật đáng tiếc nên chỉ muốn hù doạ đối phương một chút, để sau này cô làm việc gì cũng không được quá xúc động. Vũ Quân cố ý gằn giọng nói, "Cửu Liên chân quân đã phi thăng 200 năm trước rồi, bây giờ không thể bảo vệ cô nữa".
Nhất Diệp nghe thế thì thấy đối phương quyết tâm thu thập cô, tuy càn khôn đỉnh rất chắc cũng không biết tu vi của quạ đen này cao đến đâu, và cũng không thể cứ đứng mãi ở đây được. Tuy rằng cô có pháp bảo chạy trốn nhưng quá mạo hiểm. Nhưng mà quạ đen này nếu nể mặt anh trai cô thi chắc cũng sẽ đề phòng chồng cô, vì vậy Nhất Diệp nói thêm, "Tuy anh trai tôi đã phi thăng nhưng tôi cũng có chồng, chồng tôi là Phong Hoà sơn..."
"Phong Hoà sơn?" Nghe tên sư môn của mình thì Vũ Quân có vài phần hiếu kỳ.
"Đúng, chồng tôi là tu sĩ Hoá Thần của Phong Hoà sơn" Nhất Diệp thấy đối phương nể mặt nên lập tức nâng cao âm lượng.
Tu sĩ Hoá thần ở Phong Hoà sơn chỉ có ba sư huynh đệ nhà anh, chẳng lẽ dưới tình huống anh không biết thì hai vị sư huynh đã có sư tẩu ư? Khả năng này không lớn.
Nhất Diệp thấy đối phương im lặng thì cho rằng đối phương sợ, lập thức nói tiếp: "Tiền bối, vừa rồi vãn bối mạo phạm, vãn bối xin lỗi ngài. Nhưng lúc nãy chắc ngài cũng cảm giác được vãn bối không có ác ý, vãn bối chỉ muốn lấy hạt châu về".
"Tiền bối, chúng tôi không có ác ý, chỉ muốn lấy lại hạt châu thôi" Mã Nhã cũng giải thích theo.
Vũ Quân nhìn hạt châu dưới chân rồi lại nhìn về phía Mã Nhã hỏi, "Hạt châu này rốt cuộc là dùng để làm gì?"
Mã Nhã biết cô và chị Nhất Diệp không đánh thắng vị tiền bối trước mặt này nên đành phải nói thật: "Tế đàn này là tổ tiên của vãn bối dùng linh châu để bố trí, sức mạnh trên đó là phương pháp bí mật của gia tộc, có thể dùng để bói toán và cầu phúc, sẽ không gây hại cho người khác".
"Sư đệ, hãy trở về một chuyến".
Một tiếng gọi truyền tới từ thân thể làm Vũ Quân ngẩn người, đại sư huynh có việc tìm anh.
Vũ Quân nhận tin tức xong thì giương mắt nhìn về hai cô gái, tuy rằng một cô có nhiều tâm tư nhưng lại không có ý xấu, một người còn lại đơn thuần như tờ giấy trắng giới tu chân khó mà có được. Vũ Quân nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Cô lấy viên linh châu này đi thì có phải tế đàn này sẽ thành đồ bỏ đúng không?"
"Vâng" Mã Nhã gật đầu.
"Vậy trận pháp trên đó cũng không có tác dụng gì?" Vũ Quân lại lần nữa xác nhận nói.
"Đúng vậy" Mã Nhã nhìn trận pháp rồi lần nữa gật đầu nói.
Vũ Quân hiểu rõ gật đầu, móng vuốt ném ra viên linh châu, Mã Nhã đầy kinh ngạc đón được viên linh châu nhìn về phía Nhất Diệp.
Vũ Quân giương cánh từ cột đá bay xuống dừng trên trận mắt của tế đàn rồi nhẹ nhàng cào một cái, một vật thể màu đen từ mắt trận bay ra.
Nhất Diệp nhìn thấy thì hô lên, "Huyền Vũ Xác".
Vũ Quân kinh ngạc quay đầu nhìn lại, "Cô biết?"
"Đó là của chồng tôi" Nhất Diệp vội la lên.
"Toàn lời nói dối" Vũ Quân không để ý tới hai người nữa, cất Huyền Vũ Xác rồi tung cánh biến mất trong không gian.
Trước đây khi Vũ Quân đến du lịch gần Quý La Thành thì bỗng nhiên cảm nhận được gần đó có hơi thở của anh nên theo hơi thở này tìm thấy tế đàn. Tới nơi rồi mới phát hiện có Huyền Vũ Xác, Huyền Vũ Xác này là Vũ Quân tìm được trong một bí cảnh hơn ngàn năm trước, vẫn luôn giữ ở