Editor: Yuri Ilukh
Nửa tháng sau, Nhất Diệp đã bay về tới Quý La Thành.
Nhất Diệp dẫn Lôi Viêm Thần Điểu đến quán trọ lúc trước cô ở, đi xuyên qua đại sảnh đến hậu viện dành cho khách, bước chân cô vừa mới tới hậu viện đã đụng phải Tằng Kỳ đang muốn đi ra.
"Ồ, đã về rồi sao?" Tằng Kỳ thấy Nhất Diệp thì hai mắt sáng ngời, sau đó lại lập tức quét mắt về phía sau lưng cô, ngoại trừ con chim đen như mực trên vai cô thì không thấy gì nữa cả, "Chỉ một mình thôi sao?"
"Mã Nhã đang ở trong phòng" Nhất Diệp nói.
"Đương nhiên tôi biết Mã Nhã ở trong phòng, tôi mới từ trong đó ra mà", Tằng Kỳ nói, "Không phải cô đi núi Phong Hoà tìm chồng cô sao, người đâu?"
Vũ Quân nhìn lướt qua Tằng Kỳ, anh nhận ra đây là thiếu môn chủ Thiên Trận Môn, cậu ta đã từng đi theo cha đến núi Phong Hoà nên anh đã gặp qua một lần.
"Không tìm được" Nhất Diệp tức giận nói.
"Không tìm được thật hay là căn bản không có mà tìm" Tằng Kỳ cười nói.
"Cậu muốn đánh nhau đúng không" Nhất Diệp không tìm được chồng nên tâm trạng đang không tốt, Tằng Kỳ mắt mù lại dám trêu chọc cô, Nhất Diệp lập tức có chút ngứa tay.
"Đánh thì đánh, dù sao tu vi của tôi cũng cao hơn cô một cấp, cô cho rằng tôi sợ cô sao" Tằng Kỳ cảm giác mình bị người khác coi thường.
"Ha ha..." Nhất Diệp cười lạnh một tiếng, dưới chân Tằng Kỳ liền mọc ra vô số cành non, vây lấy Tằng Kỳ đang không kề có chút phòng ngừa nào.
"Hừ, cô đánh lén, không tính" Mới nói một câu tàn nhẫn mà đã bị người ta trói lại làm Tằng Kỳ có chút xấu hổ.
"Ha..." Nhất Diệp lười để ý, cô vòng qua cành non đang trói Tằng Kỳ, đi sâu vào hậu viện.
Tằng Kỳ dùng linh lực của mình cắt đứt cành cây, buồn bực phủi phủi quần áo hỗn loạn, "Nhà họ Hoa các người ăn cái gì lớn lên mà đều sử dụng thuật pháp dễ dàng như vậy hả".
Bình thường tu sĩ muốn sử dụng pháp thuật thì phải điều động linh lực, khi điều động linh lực thì người xung quanh sẽ cảm ứng được, nhưng khi Hoa Nhất Diệp điều động linh lực, sử dụng thuật pháp thì nhanh hơn người khác rất nhiều nên vừa rồi Tằng Kỳ không kịp né tránh. Đương nhiên mỗi tu sĩ nếu chăm chỉ tu luyện thì cũng có thể đạt tới tốc độ này ở một thuật pháp nhưng người nhà họ Hoa hình như là trời sinh đã có thiên phú này.
Nếu hai bên đánh nhau, tốc độ ra chiêu của cậu nhanh hơn người ta thì khả năng thắng sẽ lớn hơn rất nhiều, Cửu Liên chân quân đã từng chém chết ma tu Nguyên Anh Kỳ khi mới đạt Kim Đan hậu kỳ nhờ vào cái thiên phú này.
Tằng Kỳ lẩm bẩm vài câu rồi đi theo Nhất Diệp tới phòng của Mã Nhã một lần nữa.
"Mã Nhã" Nhất Diệp đẩy cửa đi vào.
"Nhất Diệp, chị về rồi" Mã Nhã đang ở bên cửa sổ xem hoa nghênh xuân, nghe được giọng của Nhất Diệp thì hưng phấn chạy tới. Khi Mã Nhã nhìn thấy con chim quen thuộc trên vai Nhất Diệp thì giật mình gọi, "Ô... Ô tiền bối".
*乌 = Ô, là con quạ, gọi quạ tiền bối nghe nó hơi kỳ nên mình để Ô tiền bối nhé.
Ô tiền bối dễ nghe hơn quạ đen tiền bối rất nhiều, Vũ Quân âm thầm cân nhắc rồi gật đầu với Mã Nhã xem như chào hỏi.
"Tiên tử, tiên tử" Một giọng nói vui sướng nhẹ nhàng truyền đến từ bên kia cửa sổ.
Nhất Diệp tò mò nhìn qua, đến khi nhìn thấy một cành hoa nghênh xuân lộ ra bên cửa sổ thì mới bừng tỉnh, Nhất Diệp đi về phía cửa sổ vài bước nhìn cây hoa nghênh xuân đã tăng tu vi rõ ràng thì cười nói, "Tu vi của em tăng lên rất nhiều".
"Nhờ tiên tử cho em đại hoàn đan đó" Hoa nghênh xuân đung đưa cành lá sàn sạt, cánh hoa chấn động rớt xuống đầy sân.
"Cũng nhờ vào nỗ lực của em" Linh lực của thực vật luôn rất ôn hoà, hoa nghênh xuân nhìn thấy Nhất Diệp thì toát ra vẻ vui sướng, hơi thở nhẹ nhàng làm tâm tình phiền muộn của Nhất Diệp vơi đi không ít.
Vũ Quân thấy Nhất Diệp đầy ý cười giao lưu cùng cây hoa nghênh xuân thì không hiểu sao anh lại có một cảm giác như đã từng gặp qua cảnh này.
"Chị Nhất Diệp, chị có thể nói chuyện với thực vật sao?" Mã Nhã kinh ngạc hỏi.
"Linh căn của chị là hệ mộc, trời sinh thân thiết với thực vật, hơn nữa cây hoa nghênh xuân này đã luyện ra linh thức nên giao tiếp không khó" Nhất Diệp giải thích.
Nhất Diệp vừa nói xong câu đó thì Tằng Kỳ cũng vừa vặn đi tới, cậu nhìn lướt qua cây hoa nghênh xuân, hoa nghênh xuân vừa thấy Tằng Kỳ đến thì sàn sạt chạy mất.
"Hả?" Mã Nhã cảm thấy có chút kỳ quái nhìn cây hoa nghênh xuân đang cuống quýt chạy làm hoa nghênh xuân rơi đầy gốc cây, "Sao lại chạy vậy".
"Em hỏi cậu ta đi" Nhất Diệp giơ tay chỉ Tằng Kỳ vừa mới đi vào, Mã Nhã mở to mắt nhìn qua.
"Khụ..." Tằng Kỳ có chút xấu hổ ho khan một tiếng, "Yêu tộc còn chưa thành hình thế này đều rất nhát gan, nhiều người một chút thì chạy đi cũng là chuyện bình thường".
"Ồ" Mã Nhã cũng không hỏi thêm cô chỉ nhìn về phía Nhất Diệp nói, "Chị Nhất Diệp, chị tìm được chồng chưa?"
Nhất Diệp lắc đầu nói, "Chồng chị ra ngoài du lịch rồi, không ở núi Phong Hoà".
"Du lịch hả?" Mã Nhã trầm ngâm một lát rồi nói, "Chị Nhất Diệp, để em tính giùm chị một quẻ, xem thử chồng chị đi chỗ nào"
"Được" Nhất Diệp tới tìm Mã Nhã cũng là muốn nhờ cô ấy hỗ trợ bói toán.
"Cô còn biết bói toán sao?" Tằng Kỳ khó hiểu nhìn về phía Mã Nhã.
"Biết một chút" Mã Nhã móc ra 3 đồng tiền được điêu khắc từ xương ra, nhìn về phía Nhất Diệp nói, "Chị Nhất Diệp, em không thể tính được trên người chồng chị nên chỉ có thể tính từ phía chị, em sẽ tìm vị trí của người chị muốn tìm nhất".
"Ừm" Người Nhất Diệp muốn tìm nhất đương nhiên là chồng cô.
Mã Nhã nói xong thì lại lấy ra một cái mai rùa cổ, bỏ ba đồng tiền vào, lắc lắc rồi niệm chú ngữ mà mọi người không hiểu, quanh người mã Nhã dâng lên một luồng sức mạnh huyền diệu rất nhanh, Vũ Quân đã từng thấy loại sức mạnh này, đó là sức mạnh ẩn chứa trong hạt châu bay ra từ tế đàn. Xem ra loại sức mạnh này còn có thể bói toán.
Một tiếng bùm vang lên, Mã Nhã đổ 3 đồng tiền từ mai rùa ra. Ba người một chim trong phòng đều tò mò nhìn qua. Nhất Diệp cẩn thận nhìn