Editor: Yuri Ilukh
Lôi Hoả Thần Khải là pháp bảo tiên phẩm của nhà họ Hàn, là áo giáp bảo vệ của chủ nhà, không hề dễ mượn. Tuy Nhất Diệp cảm thấy quan hệ của cô và Hàn Lâm rất tốt nhưng chắc cũng tốn công một phen mới mượn được, không ngờ đồ lại mượn được dễ như trở bàn tay. Chủ nhà họ Hàn vừa nghe ý định của Nhất Diệp thì không cần suy nghĩ đã lập tức đồng ý làm Nhất Diệp có chút không thích ứng kịp.
"Bỗng nhiên tớ cảm thấy mình có chút lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử" Trên đường tới Quý La Thành Nhất Diệp nói với Hàn Lâm.
"Cậu cảm thấy mượn được quá dễ dàng hả?" Hàn Lâm cười hỏi.
"Đúng vậy" Nhất Diệp gật đầu, "Trước đó tớ có nghe nói Lôi Hoả Thần Khải là pháp bảo nhà họ Hàn các cậu luôn cất giữ cẩn thận, chỉ có chuyện lớn mới dám mang ra dùng".
"Nói vậy cũng không sai nhưng phải coi là cho ai mượn đã" Hàn Lâm nói.
"Nếu cậu là chủ nhà, tớ mượn được từ tay cậu thì còn có lý, còn từ cha cậu thì..." Nhất Diệp nói, "Nói thật, tớ đã nghĩ kỹ sẽ dùng gì để đổi rồi".
"Cậu còn không ý thức được giá trị con người hiện tại của cậu à, toàn giới tu tiên ai mà không cho cậu vài phần mặt mũi" Hàn Lâm nói.
"Có khoa trương vậy không" Nhất Diệp có chút không tin, "Lúc trước khi anh trai phi thăng mọi người cũng chỉ đối xử ôn hoà với tớ thôi, làm gì dễ nói chuyện đến vậy".
"Cửu Liên chân quân đúng là rất lợi hại, nhiều người muốn làm quen nhưng lúc đó cậu..." Hàn Lâm lắc lắc đầu nói, "Thân thể bị huỷ, vô số đan dược đắp vào mới miễn cưỡng lên được tu vi Kim Đan Kỳ, tư chất Tam linh căn, tuổi thọ cũng không dài, làm quen với cậu cũng không có giá trị gì".
"Nghe thảm vậy sao" Nhất Diệp nghe xong cũng không nhịn được cảm thấy chua xót cho bản thân.
"Nhưng bây giờ thì khác" Hàn Lâm nói, "Ai mà ngờ được cậu vận cứt chó đến mức này, đầu tiên là vớ được Phong Hoà Sơn Vũ Quân làm chồng, được môn phái mạnh nhất giới tu tiên làm hậu thuẫn rồi lại có thể tìm về thân thể, lần nữa tu luyện chuẩn bị phi thăng".
"Còn có cha cậu, mẹ cậu, anh trai cậu rồi chồng đậu đều ở trên đó chờ cậu phi thăng" Hàn Lâm chỉ lên bầu trời nói, "Ai mà dám đắc tội với cậu, nịnh nọt còn không kịp".
"Thì ra là vậy" Nhất Diệp kinh ngạc cảm thán, "Tớ còn tưởng rằng vì tớ đã cứu cậu nên cha cậu mới sẵn lòng cho mượn như vậy".
Hai người vừa trò chuyện vừa bay thẳng tới Quý La Thành tụ họp với Tằng Kỳ và Mã Nhã, sau đó 4 người lập tức bay tới cực tây tại miệng núi lửa đang hoạt động.
Bốn người ở đây chỉ có Hàn lâm là linh căn hệ hoả, có thể chống cự với sức nóng tốt hơn một chút, 3 người còn lại đứng ở miệng núi lửa bị luồng nhiệt nóng làm cho đứng ngồi không yên.
Mã Nhã có tu vi thấp nhất phải dùng Vu Cụ bảo vệ mới miễn cưỡng trụ lại được.
"Mới chỉ là miệng núi lửa mà chúng ta đã như vậy rồi thì làm sao đi xuống bây giờ?" Nhất Diệp nhíu mày nhìn dung nham cuồn cuộn bên dưới đến đau lòng.
Hàn Lâm cũng nhìn xuống, dùng linh lực kiểm tra một chút rồi nói, "Lôi Hoả Thần Khải có thể chống đỡ dung nham nóng bỏng bên dưới nhưng chỉ có thể bảo vệ cho một người".
"Mình em đi xuống là được rồi" Mã Nhã cắn răng nói.
"Không được" Tằng Kỳ không đồng ý, "Tu vi của cô thấp nhất, dung nham phía dưới thì không biết có nguy hiểm hay không, nếu cô bị thương thì phải làm sao?"
Ngay từ đầu khi nghĩ đến chuyện Lôi Hoả Thần Khải thì Tằng Kỳ nghĩ nó có thể bảo vệ cho mọi người cùng nhau xuống, nhưng không ngờ pháp bảo lợi hại như vậy mà chỉ có thể bảo vệ được một người.
"Nhưng tế đàn ở dưới đó" Mã Nhã đương nhiên biết có nguy hiểm nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác.
"Không phải em còn có 2 Vu Cụ khác chưa tìm được sao?" Hàn Lâm kiến nghị, "Hay là em đi tìm hai cái đó trước đi, sau đó đến lấy cái này cuối cùng, lúc đó chắc chúng ta sẽ có phương pháp khác".
"Đúng vậy" Nhất Diệp đồng ý, "Lúc đó tu vi của em so với bây giờ cũng mạnh hơn rất nhiều".
Nhất Diệp biết mỗi lần Mã Nhã thu thập Vu Cụ thì đều có thể hấp thu sức mạnh từ Vu Cụ để mạnh lên, do đó trong một trăm năm ngắn ngủi mà Mã Nhã đã có thể tiến từ Trúc Cơ kỳ tới Kim Đan trung kỳ là nhờ sức mạnh của 5 Vu Cụ đã tìm được.
"Không được" Mã Nhã lắc đầu, "Lúc em đi tìm Vu Cụ thì phát hiện 8 Vu Cụ này có mối liên hệ lẫn nhau, em phải tìm được Vu Cụ thứ 6 này thì mới có thể đo lường, tính toán ra vị trí của Vu Cụ thứ 7".
Mọi người nghe Mã Nhã nói vậy thì nhất thời thấy có chút khó khăn.
Nhất Diệp do dự một chút rồi nói với Mã Nhã: "Em tính giúp chị một quẻ xem".
"Tính gì?" Mã Nhã sửng sốt một chút, không hiểu bây giờ Nhất Diệp bỗng nhiên bảo cô bói toán gì.
"Em tính xem hôm nay chị có gặp phải nguy hiểm hay không" Nhất Diệp nói.
Tuy Mã Nhã không hiểu nhưng vẫn lấy dụng cụ bói toán ra bói giúp Nhất Diệp. Bây giờ vu lực của Mã Nhã tăng lên rất nhiều, bói toán cũng càng chính xác hơn. Mã Nhã ôm mai rùa, trong miệng lẩm bẩm ngôn ngữ mà người khác không hiểu, sau đó lại rải tiền đầy đất.
"Thế nào?" Nhất Diệp hỏi.
Mã Nhã nhìn tiền tệ trên mặt đất cả buổi rồi ngẩng đầu nói, "Trên quẻ hiện rằng hôm nay chị Nhất Diệp sẽ hữu kinh vô hiểm".
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm
Nhất Diệp nghe xong thì lập tức yên lòng cười nói, "Mã Nhã, để chị dẫn em xuống".
"Hả?" Hàn Lâm là người phản đối đầu tiên, "Hoả khắc mộc, cậu không biết sao? Có muốn xuống thì cũng là tớ đi xuống, Mã Nhã em cũng bói cho chị một quẻ xem sao".
Mã Nhã khó xử nói, "Một ngày em chỉ có thể bói một quẻ, quẻ thứ hai sẽ không chuẩn nữa".
Hàn Lâm cũng bối rối một lúc rồi nói, "Vậy ngày mai chúng ta hẵng đến".
"Không cần phiền phức như vậy đâu, cậu cũng biết vận khí của tớ trước nay vô cùng tốt đó" Nếu ngày mai kết quả bói toán nói không tốt thì chắc là Hàn Lâm sẽ không đồng ý cho cô đi xuống. Nhưng cô lại muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Mã Nhã để còn đi ngoại vực, trong thời gian này Bảo bảo hoàn toàn ngủ say trong bụng cô, nếu cô không cố tình tìm kiếm thì đến cô cũng không phát hiện ra sự tồn tại của đứa trẻ. Cô cần phải cung cấp sức mạnh sấm sét cho đứa trẻ càng nhanh càng tốt.
"Vận khí tốt cũng không thể tự đi tìm đường chết" Hàn Lâm vẫn không đồng ý.
"Cậu yên tâm" Nhất Diệp người nói, "Pháp bảo trên người tớ cậu cũng biết đó, anh trai tớ lại có linh căn hệ băng, vừa lúc khắc chế được ngọn lửa".
Hàn Lâm nghĩ đến sức mạnh kinh người của Cửu Liên chân quân thì sắc mặt mới tốt hơn một chút.
"Cậu nắm chắc không?" Hàn Lâm vẫn hỏi thêm một câu.
"Có thành công hay không thì tớ không dám đảm bảo nhưng tự bảo vệ bản thân thì không thành vấn đề" Nhất Diệp nói xong câu đó thì mới ngớ ra, sao Hàn Lâm phải lo lắng cho cô, bây giờ tu vi của cô còn cao hơn cả cô ấy, "Ở đây tớ mới là người có tu vi cao nhất, sao chuyện gì cũng phải nghe cậu?"
Hàn Lâm nghe Nhất Diệp nói vậy thì cũng có chút buồn cười. Chắc là do trước kia khi ở bên nhau thì Hàn Lâm đều là người che chở cho Nhất Diệp nên đã hình thành thói quen.
"Tớ quên mất bây giờ cậu đã là Hoá Thần" Hàn Lâm cười nói.
"Biết thì tốt rồi" Nhất Diệp đắc ý đáp lại.
Nháo nhào một lúc thì không khí cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Hàn Lâm nhìn sắc trời nói, "Tớ và Tằng Kỳ ở trên đây chờ bọn cậu, nhiều nhất là 6 tiếng sau các cậu phải quay lên, mặc kệ có tìm được Vu Cụ hay không".
"Đúng vậy" Tằng Kỳ cũng nói với Mã Nhã, "Vu Cụ tuy quan trọng nhưng trước tiên phải đảm bảo sự an toàn của chính mình đã".
"Biết rồi" Mã Nhã bỗng nhiên có chút đỏ mặt.
Nhất Diệp thờ ơ lạnh nhạt nhìn ra vài phần manh mối thì nhướng mày.
Cuối cùng Nhất Diếp lấy một chiếc áo choàng có chứa sức mạnh của Cửu Liên chân quân từ túi càn khôn ra, dẫn Mã Nhã đã mặc Lôi Hoả Thần Khải nhảy xuống núi lửa, chớp mắt hai người đã biến mất trong dung nham cuồn cuộn.
Hai người còn lại đứng trên