Editor: Yuri Ilukh
Vì không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn nên ba người liền đồng ý với ý kiến của Nhất Diệp. Từ đó, khi Mã Nhã ra ngoài xem bói cho người ta thì ba người sẽ thay phiên bảo vệ. Cho đến ngày thứ 4, Bảo Bảo không vui chắn ở cửa, di động thân mình không cho Mã Nhã đi ra ngoài.
"Bảo Bảo sao thế?" Mã Nhã kỳ quái hỏi.
"Thịch thịch thịch!"
Bảo Bảo kích động nhảy nhót vài cái, vừa nhảy vừa đẩy Tằng Kỳ đi.
"Em muốn đi bảo vệ chị?" Mã Nhã lập tức hiểu ra.
"Thịch!" Bảo Bảo vui vẻ nhảy.
"Chuyện này.... để chị hỏi mẹ em một chút" Mã Nhã nói.
Bảo Bảo không xoay nữa mà dẫn Mã Nhã về phía của Nhất Diệp. Mã Nhã không có cách nào đành phải dẫn Bảo Bảo đi tìm Nhất Diệp.
"Sao thế?" Nhất Diệp đang chuẩn bị đi dạo phố (Không sai, công việc Nhất Diệp làm mỗi ngày là đi dạo phố, cô cảm thấy ma giới có rất nhiều thứ mang phong thái của thế kỉ 21) thấy Mã Nhã thì hỏi.
"Chị Nhất Diệp, sao chị lại mặc như vậy?" Từ khi biết không phải tất cả phụ nữ ở ma giới đều ăn mặc hở hang thì Mã Nhã và Hàn Lâm đều đổi quần áo khác, chỉ có mỗi Nhất Diệp, không biết tại sao cô ấy rất thích quần áo của ma giới, mỗi ngày đổi một bộ khác nhau để ra ngoài.
"Đẹp không?" Nhất Diệp tạo một cái dáng cô cho là đẹp.
"Hmm..." Mã Nhã cứng đờ không biết trả lời thế nào, đành phải liếc về phía Tằng Kỳ nháy mắt một cái mang theo muôn vàn lời nói.
"Nhất Diệp, cô không thể vì Vũ Quân đã phi thăng mà không biết kiểm điểm như vậy được".
"Đồ không biết thưởng thức" Nhất Diệp khôi phục trạng thái bình thường hỏi, "Tìm chị có việc gì?"
Mã Nhã vội vàng nói, "Bảo Bảo muốn đi ra ngoài coi bói với em".
Bảo Bảo lập tức nhảy nhót bày tỏ tâm trạng tha thiết muốn đi của mình.
Mấy ngày nay Nhất Diệp cũng hiểu biết một chút về thành phố này, đây là một trong bốn thành phố lớn nhất ở ma giới, người có tu vi cao nhất thành là Lam Dạ Ma Quân, nghe nói là Hoá Thần hậu kỳ, nhưng hình như đã đi ra ngoài rèn luyện, không ở trong thành nữa. Cho nên trong thành bây giờ chắc không có ai có thể phát hiện ra sự khác thường của Bảo Bảo.
"Được, chờ mẹ hoá trang cho con một xíu đã" Nhất Diệp cười nói.
"Thịch?" Trứng Bảo Bảo đung đưa người, cảm giác được mẹ mình đang cầm gì đó vẽ trên người mình nên ngoan ngoãn không động đậy.
"Được rồi" Nhất Diệp vừa lòng gật đầu nói, "Mọi người đi đi" Mã Nhã nhìn sự thay đổi của trứng Bảo Bảo, ánh mắt lập tức thay đổi, ôm Trứng Bảo Bảo nói: "Đáng yêu quá".
Tằng Kỳ nhìn đôi mắt và cái miệng trên vỏ trứng trắng tinh thì ngạc nhiên nói: "Cô vẽ đôi mắt này là gì? Sao lại lớn như vậy?"
"Đây là phương pháp vẽ truyện tranh, đáng yêu không" Đến giới Tu tiên 2000 năm, thiếu chút nữa Nhất Diệp quên mất mình còn có sở thích này.
Trứng Bảo Bảo không thấy hình dáng của mình nhưng nhìn Mã Nhã thích mình như vậy thì cậu biết mình đang rất đẹp nên vui vẻ nhảy nhót vài cái. Nhất Diệp nhìn đôi mắt to bự trên người Trứng Bảo Bảo thì bỗng nhiên có chút không nỡ mắng con trai mình, quả nhiên dễ thương là nhất.
Mã Nhã dẫn Bảo Bảo và Tằng Kỳ cùng nhau ra ngoài bói toán, Nhất Diệp một mình đi dạo phố, nhân tiện đi hỏi thăm tin tức, còn Hàn Lâm thì ngồi trong phòng ngộ đạo.
Nhất Diệp vừa đi dạo vừa mua đồ, cô gần như không kiềm chế được vì đã một ngàn năm cô chưa đi dạo phố, ma giới lại có quá nhiều đồ hiếm lạ, không mua thì phải xin lỗi chính mình. Nhưng đang đi dạo thì Nhất Diệp bỗng nhiên nghi hoặc nhìn khắp nơi, cuối cùng ánh mắt nhìn về rừng rậm phía tây thành phố.
Rừng rậm ma thú ở phía đông thành phố, mà phía tây lại có một khu rừng khác Nhất Diệp chưa từng tới.
"Ông chủ, bên kia là chỗ nào?" Nhất Diệp hỏi ông chủ nơi cô vừa mua một viên đá.
Ông chủ vuốt chòm râu bạc liếc nhìn Nhất Diệp một cái rồi hỏi: "Cô mới tới đây?"
"Đúng vậy, tôi mới tới đây rèn luyện không lâu" Đôi mắt Nhất Diệp không nháy lấy một cái trả lời.
"Cô từ đâu tới đây?" Ông chủ tiếp tục hỏi.
Nhất Diệp sửng sống một chút rồi nhanh chóng phản ứng lại, "Tôi là đệ tử dưới trướng Hắc Viêm Ma Tôn, trước đây vẫn luôn ở bên giới nhân tu, gần đây mới vượt sông trở về đây".
"Chẳng trách" Ông chủ gật gật đầu, "Phía tây là rừng cây khô".
"Rừng cây khô?" Nhất Diệp buồn bực nói, "Sao lại gọi như vậy?"
"Tên này mới sửa khoảng một trăm năm trước, trước kia gọi là rừng đen" Ông chủ thở dài nói, "Ở Lam Dạ Thành của chúng ta có hai khu rừng rậm, là thành phố có nhiều linh thảo và ma tinh nhất. Trong rừng rậm ma thú có vô số ma tinh, còn rừng đen thì có vô số linh thảo, nhưng từ khoảng một trăm năm trước, không biết tại sao tại khu rừng đen, thực vật bắt đầu khô héo, linh thảo càng ngày càng thưa thớt".
"Tại sao lại như vậy?" Nhất Diệp thắc mắc.
"Không biết. Thành chủ đã đi điều tra vài lần, cũng đã tìm những dược sư lợi hại ở ma giới đi điều tra nhưng không tìm được nguyên nhân" Ông chủ lại lắc đầu thở dài, "Cũng không biết sau này sẽ thế nào, một phần ba linh thảo ở ma giới đều đến từ khu rừng đen đó".
"Chuyện này thì sao phải lo lắng, nếu không tìm được thì chúng ta đi tới giới nhân tu bên kia sông tìm" Ma tu làm nghề sửa chữa bên cạnh chẳng hề để ý nói.
Nhất Diệp rùng mình trong lòng, nhìn về rừng rậm đen nhánh bên kia, không biết tại sao cô lại cảm nhận được sự kêu gọi càng mãnh liệt. Nhất Diệp không có tâm tình tiếp tục đi dạo phố nên đành đi về phía khu rừng đen. Thực vật bên ngoài khu rừng đen đều rất bình thường, hoa cỏ xanh um, sức sống bừng bừng không khác gì những nơi bình thường. Nhất Diệp tiếp tục đi sâu vào bên trong, đi khoảng chừng một tiếng thì cô phát hiện cái cây khô đầu tiên, lá úa rụng đầy đất, cành khô đều biến thành màu đen.
"Cứu, cứu tôi..." Một âm thanh hư vô mờ mịt bỗng vang lên.
"Ngươi ở đâu?" Nhất Diệp lên tiếng hỏi.
"Sàn sạt..."
Nhất Diệp đi theo hướng gió, bước chân nhanh hơn mấy phần, đi liên tiếp qua vài thảm cỏ khô héo rồi lại đi qua vài chỗ cây cối rừng rậm, sau đó dừng ở bên ngoài một kết giới.
Kết giới? Có nên đi vào không? Nhất Diệp do dự, ở đây có người bố trí kết giới, chứng tỏ bên trong có thứ quan trọng, nếu cô phá vỡ kết giới sẽ bị phát hiện, dễ dàng bại lộ thân phận.
"Cứu, cứu tôi..." Âm thanh mờ mịt lại kêu gọi lần nữa, Nhất Diệp nôn nóng đi tới đi lui bên ngoài kết giới không hạ quyết tâm được.
"Ngươi là ai?" Nhất Diệp la lớn.
Bên trong kết giới, một cây cổ thụ to che trời, một vị ma tộc có đôi đôi mắt màu xanh lam bỗng ngồi dậy, giương mắt nhìn về phía bên ngoài kết giới.
"Hay là... ngươi kiên trì một chút đi, một thời gian sau ta sẽ tới đây xem ngươi" Nhất Diệp nghĩ chờ đến khi cô tìm được vu cụ thì lại tới phá kết giới đi vào, đến lúc đó có bị phát hiện thì cũng không sao.
"Cứu, cứu ta..." Giọng nói tràn đầy khổ sở.
"Có kết giới..."
"Vèo!"
Câu sau Nhất Diệp còn chưa kịp nói thì kết giới trước người cô đã biến mất không thấy đâu.
"Chẳng lẽ giọng nói này tự mình bố trí kết giới?" Nhất Diệp nghi ngờ một lúc rồi quyết định đi vào xem. Dù sao cũng đã đi tới đây rồi, thật sự không thể nhẫn tâm đi ra ngoài được. Bây giờ cô đã là Hoá thần hậu kỳ rồi, còn sợ ai nữa.
Nhất Diệp đi vào
sâu bên trong, liếc mắt một cái liền thấy được một cây đại thụ xanh um tươi tốt, tầng tầng lớp lớp lá cây dày đến mức không thấy được cành khô, nên cũng không nhìn thấy ma tu có đôi mắt xanh lam trên thân cây.
"Là ngươi kêu ta sao?" Nhất Diệp ngẩng đầu hỏi cây cổ thụ.
"Sàn sạt..." Lá của cây cổ thụ không có gió mà vẫn chuyển động, đôi mắt xanh lam của ma quân chợt loé, nghiêm túc nhìn về phía Nhất Diệp.
Nhất Diệp do dự một chút, giơ tay bám vào thân thể cây cổ thụ, dùng sức mạnh hệ mộc thăm dò bên trong cơ thể cây cổ thụ này, bộ rễ của nó vô cùng khổng lồ, dường như cả nửa khu rừng đen này đều có rễ ngầm của nó. Nhưng những nhánh rễ này tựa như đang bị thứ gì đó ăn mòn, bên trên bộ rễ đều có những chấm đen.
Nhất Diệp nghĩ nghĩ rồi dùng sức mạnh căn nguyên của bản thân thử làm sạch những điểm đen đó, điểm đen chạm phải linh lực của Nhất Diệp thì liền né tránh sang tứ phía. Nhất Diệp dùng linh lực đuổi theo, điểm đen bị sức mạnh hệ mộc phân giải tiêu tán. Nhất Diệp dùng cách này làm sạch những điểm đen trên bộ rễ rồi mở mắt ra.
Phụt một tiếng, cỏ xanh dưới chân Nhất Diệp bỗng nở ra đủ mọi sắc hoa, Nhất Diệp biết đây là hiện thượng linh lực của cô thúc đẩy sự sinh sôi của thực vật.
Ma tu đứng trên cây nhìn cỏ cây dưới chân Nhất Diệp bỗng nở hoa thì trên đôi mắt anh ta hiện lên ánh sáng, nếu anh cảm nhận không sai thì linh lực vừa rồi ẩn chứa sức sống.
"Thoải mái quá..." Giọng nói hư vô mờ mịt lại truyền tới.
Nhất Diệp trả lời, "Bộ rễ của ngươi có quá nhiều điểm đen, ta phải nghĩ biện pháp đã. Có phải ngươi bị thứ gì làm ô nhiễm không?"
"Nước..." Giọng nói mờ mịt lại lần nữa truyền đến.
"Nước? Nguồn nước sao?" Nhất Diệp nhíu mày nói, "Để ta về Lam Dạ Thành hỏi thăm một chút, chờ điều tra rõ ràng thì sẽ đến giúp ngươi, ngươi hãy kiên trì thêm một chút".
Nhất Diệp nói xong thì định rời đi, nhưng chỉ mới xoay người thì Nhất Diệp bỗng nhiên cảm nhận được một sự nguy hiểm, cô vươn tay quất sợi dây dài ra chặn đòn đánh tới.
"Ai?" Nhất Diệp cảnh giác nhìn bốn phía, "Cô là nhân tu?". Ma tu từ trên nhánh cây cổ thụ bay xuống dừng trước mặt Nhất Diệp.
Nhất Diệp bị bại lộ thân phận điều tra tu vi của ma tu trước mắt, phát hiện bản thân cô nhìn không thấu, chứng tỏ đối phương cũng là Hoá thần hậu kỳ.
"Thì ra là một nhân tu Hoá thần hậu kỳ" Ma tu cười cười nhìn về phía Nhất Diệp.
"Anh là ai?" Chết mất, trai đẹp tà mị ư?
"Lời này nên hỏi cô mới đúng, nhân tu Hoá thần hậu kỳ không thể tuỳ tiện đến ma giới, muốn khai chiến sao?" Ma tu hỏi Nhất Diệp.
"Không phải..." Nhất Diệp không cảm thấy hành động của mình là khơi mào đại chiến giữa hai giới, "Tôi tới đây để tìm đồ cá nhân, tìm được sẽ rời đi".
"Tìm ai?" Ma tu hỏi.
Nhất Diệp không nói lời nào, cảnh giác nhìn về phía ma tu, cũng không vì đối phương lớn lên đẹp trai mà thả lỏng cảnh giác.
Hai người yên lặng nhìn nhau vài phút, cuối cùng vẫn là ma tu lên tiếng trước, "Cô tới ma giới tìm người chắc chắn không có phương tiện hỗ trợ, tôi có thể giúp cô".
"Tại sao" Nhất Diệp nhíu mày.
Ma tu cong khoé miệng chỉ vào cây cổ thụ che trời sau lưng Nhất Diệp, "Lúc nãy có phải cô nói chuyện với nó không?"
"Lúc nãy đến giờ anh vẫn luôn ở đây?" Nhất Diệp hiểu ra, "Kết giới là do anh giải trừ?"
"Đúng vậy" Ma tu gật đầu thừa nhận.
Nhất Diệp thấy đối phương thấy hết mọi chuyện thì cũng không định giấu diếm nói, "Không phải tôi tự mình đi tới nơi này, là cái cây kia gọi tôi tới".
"Nó gọi cô?" Ma tu nhớ tới mấy câu nói lúc trước của Nhất Diệp rồi suy đoán, "Cô có thể nói chuyện với nó? Mà nó lại còn kêu cứu cô?"
"Đúng vậy" Nhất Diệp gật đầu.
"Vậy cô có biết nó bị làm sao không?" Ma tu vội vàng hỏi.
"Tại sao tôi phải nói cho anh?" Nhất Diệp chần chừ nói.
"Cô hẳn là nên nói cho tôi" Ma tu cười như không cười nói, "Thảo dược của ma tộc bọn tôi chủ yếu đến từ khu rừng đen này, nếu nơi này khô héo thì chúng tôi phải quay qua bên kia sông tìm kiếm thứ mình muốn".
Bờ sông giáp ranh bên kia không phải địa phận của nhân tu sao, Nhất Diệp lúc nãy ra tay cứu cây cổ thụ một phần là do nghe được tiếng kêu cứu của nó, một phần khác là đề phòng nhân ma đại chiến. Nhưng tình nguyện đi làm và bị người khác uy hiếp đi làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ma tu phát hiện cảm xúc của Nhất Diệp dao động thì lên tiếng, "Tôi là thành chủ của Lam Dạ Thành".
Anh ta là Lam Dạ Ma Quân?
"Một trăm năm trước khu rừng đen bắt đầu khô héo, tôi tìm kiếm thật lâu mới phát hiện vấn đề do cây cổ thụ này tạo thành" Lam Dạ Ma Quân nói, "Nếu cô có phương pháp chữa lành cho cây cổ thụ, cứu khu rừng này thì tôi có thể đồng ý với cô 3 điều kiện".
Nhất Diệp chần chừ, không phải vì điều kiện của đối phương mê người mà cô vốn dĩ đã định cứu cây cổ thụ kia, bây giờ đối phương cho cô bậc thang nên cô phải tính toán một chút.
"Cô tìm người ở ma giới giống như mò kim đáy biển, nếu thân phận của cô bại lộ sẽ có thể gây hiểu lầm giữa hai giới. Có sự trợ giúp của tôi thì cô không cần lo lắng vấn đề bại lộ thân phận nữa, hơn nữa hiệu suất sẽ rất cao" Lam Dạ Ma Quân tiếp tục nói.
"Thành giao!" Nhất Diệp lập tức đồng ý.
Bảo Bảo lúc nào cũng có thể phi thăng, nhưng Vu cụ thì không biết năm nào tháng nào mới có thể tìm được, nếu có Lam Dạ Ma Quân hỗ trợ tìm kiếm thì sẽ nhanh hơn rất nhiều. Huống chi người đẹp trai như vậy thỉnh cầu thì thật sự rất khó cự tuyệt.
Editor: Không hổ là nhất Diệp mê trai.