Editor: Yuri Ilukh
Cửu Liên chân quân lên cấp trong khi chiến đấu, sau khi tu vi tăng lên thì cảnh giới bất ổn, do đó anh thuê một căn phòng có linh khí dồi đạo để tu luyện, củng cố tu vi. Vì sợ khi anh bế quan Lôi Viêm Thần Điểu hôm trước sẽ tới tìm Bảo Bảo nên cửu Liên chân quân mang Bảo Bảo đi tu luyện cùng anh luôn.
Hôm đó khi Bảo Bảo bị bắt đi thì Vân Hoạ đã hoá về bản thể, do đó bây giờ bản thể của Vân Hoạ vẫn luôn ở trong không gian của Bảo Bảo. Đến tận khi Bảo Bảo đã an toàn thì Vân Hoạ mới chui ra. Lần này Cửu Liên mang Bảo Bảo đi tu luyện cùng nên cô bé cũng ngoan ngoãn theo bọn họ tu luyện.
Phong Dã chân nhân thì mang phương thuốc và thảo dược tới Thanh Dược Môn xin thuốc. Lần đó Ất Hoả chân nhân, sư phụ của Vũ Quân không biết nơi ở của Vũ Quân nên Cửu Liên cũng quên mất chuyện dẫn Bảo Bảo đi chào hỏi sư phụ của cha cậu bé.
Ba tháng sau, tu vi của Cửu Liên đã được củng cố ổn định. Lúc anh đang dẫn hai đứa nhỏ đến quán trọ uống trà với Phong Dã chân nhân thì thấy một đệ tử của Thanh Dược Môn đi tới.
"Chân nhân" Đệ tử của Thanh Dược Môn là một tu sĩ Hợp thể, nên khi thấy Cửu Liên đang ở Độ Kiếp kỳ thì liền hành lễ.
Cửu Liên hơi ngạc nhiên, gật gật đầu xem như đáp lại.
"Lữ sư đệ không cần khách sáo, Cửu Liên cũng là sư đệ của ta" Phong Dã sốt ruột hỏi, "Lúc nãy cậu bảo muốn nói chuyện với ta, chính là chuyện luyện thuốc hả?"
"Phong sư huynh, phương thuốc của huynh đưa cho Thanh Ngọc trưởng lão đã từng bị sao chép đúng không?" Lữ Phương nhíu mày hỏi, Lữ Phương là bạn tốt của Phong Dã, lần này cũng nhờ Lữ Phương đưa phương thuốc cho Thanh Ngọc tiên tử, chứ không thì không biết phải chờ đến lúc nào Thanh Ngọc tiên tử mới nhìn tới Phong Dã chân nhân.
"Từng bị sao chép một lần"
"Quả nhiên" Vẻ mặt Lữ Phương ảo não, "Phong sư huynh, nếu huynh thành tâm đưa phương thuốc thì tại sao lại cho người sao chép nó lại. Chẳng lẽ huynh không biết phương thuốc quý ở chỗ độc nhất vô nhị sao?"
Cửu Liên ngồi bên cạnh nghe xong thì nhịn không được nhíu mày, còn Bảo Bảo nghe xong thì nhớ tới chuyện mình sao chép phương thuốc. Bảo Bảo giống như ý thức được mình đã gây hoạ nên nhìn về phía cậu mình. Cửu Liên giơ tay sờ sờ đầu Bảo bảo, ý nói cậu bé không cần lo lắng.
Phong Dã cũng sửng sốt, trong lòng có cảm giác không tốt, "Đan dược của tôi luyện không thành phải không?"
"Vốn dĩ cũng có cơ hội" Lữ Phương thở dài nói, "Ban đầu Thanh Ngọc trưởng lão thấy phương thuốc bị người ta sao chép thì có chút không vui, nhưng vẫn nhận lấy phương thuốc của huynh, chỉ là không đích thân ra tay giúp huynh luyện Thanh La Đan mà đưa thảo dược cho đệ tử là Lăng Sa tiên tử. Lăng Sa tiên tử luyện mấy lò đan dược nhưng cao nhất cũng chỉ có cấp 8 mà thôi".
Lữ Phương vừa nói chuyện vừa lấy một chiếc bình sứ màu xanh lá từ túi Càn Khôn ra đưa cho Phong Dã, "Phong sư huynh, đệ đã phụ sự gửi gắm của huynh rồi".
Phong Dã chân nhân nhận lấy bình ngọc, nhưng cũng không mở ra, tuy trong lòng có chút mất mát nhưng cũng không đi trách bạn bè, "Lư sư đệ nói gì vậy, đan dược cấp 8 đã đủ hỗ trợ huynh lên cấp rồi".
Lữ Phương cũng biết đây là những lời Phong Dã dùng để an ủi anh mà thôi, Thanh La Đan cấp 8 tuy có thể hỗ trợ lên cấp nhưng nó sẽ lưu lại độc tố trong kinh mạch, đan dược duy nhất có thể loại bỏ hoàn toàn tộc tố là Thanh Hoa Đan cực phẩm, mà loại đan dược này còn hiếm hơn cả Thanh La Đan.
Chuyện không thành nên Lữ Phương cũng áy náy trong lòng, anh không muốn ở lâu mà vội vàng cáo từ. Cửu Liên bưng chén trà nhỏ, tầm mắt dừng lại trên người Vân Hoạ đang ăn điểm tâm, Vân Hoạ thấy ánh mắt tò mò của Cửu Liên thì ngẩng đầu, "Cậu?"
"Không có gì" Cửu Liên lắc lắc đầu, cuối cùng chuyện gì cũng không nói.
Lúc này Bảo Bảo lại nhảy xuống ghế, ngơ ngẩn chạy đến bên cạnh Phong Dã chân nhân đang đứng im sững sờ, kéo kéo vạt áo xin lỗi, "Phong sư bá, đều do Bảo Bảo không tốt, là do Bảo Bảo muốn sao chép phương thuốc".
Phong Dã cúi đầu, thấy Bảo Bảo trưng ra bộ mặt bánh bao áy náy thì nhịn không được nói: "Nào phải chuyện của con, chuyện luyện đan này đều dựa vào cơ duyên, hơn nữa phương thuốc này cũng do cậu con cho ta mà"
Phong Dã đã ở đỉnh Hợp Thể hậu kỳ gần 800 năm, trong 800 năm kia Cửu Liên đã từ Hợp Thể năm tầng tiến tới đỉnh Hợp Thể hậu kỳ, còn Phong Dã thì mãi không tìm thấy cơ hội lên cấp cho nên mới có tâm tư tới nhờ Thanh Dược Môn luyện đan. Hơn nữa, ba tháng trước Cửu Liên đã lên cấp tới Độ Kiếp Kỳ, không cần Thanh La Đan nữa. Phong Dã cảm thấy tỷ lệ mình có được Thanh La Đan vô cùng lớn nên bây giờ mới vô cùng mất mát. Nhưng mà đều là người tu luyện mấy ngàn năm nên điều chỉnh cảm xúc rất nhanh.
"Phong sư bá, sư bá đừng đau lòng, mẹ của Bảo Bảo sẽ phi thăng nhanh thôi, chờ khi nào mẹ phi thăng, con sẽ bảo mẹ giúp sư bá luyện đan dược" Bảo Bảo nói.
"Thật không, vậy Phong sư bá có thể chờ rồi" Phong Dã cười nói.
"Sư bá yên tâm, chờ mẹ phi thăng thì con sẽ nói với mẹ" Nhắc tới Nhất Diệp, Bảo Bảo xoay người nhìn về phía cậu mình với vẻ mong đợi, "Cậu ơi, còn bao lâu nữa thì mẹ con mới có thể phi thăng vậy?"
Cửu Liên thấy tâm trạng sư huynh đã điều chỉnh xong thì cũng không nhiều lời nữa, chỉ hỏi, "Sư huynh, còn muốn ở lại đây không?"
"Không cần, chúng ta về đại lục phía Đông đi. Có khi mẹ của Bảo Bảo đã phi thăng rồi đó, huynh còn đang chờ Bảo Bảo tìm mẹ nhờ luyện đan giúp huynh đây" Những lời cuối là Phong Dã chân nhân nói với Bảo Bảo.
"Dạ, cứ tính trên người Bảo Bảo" Bảo Bảo vỗ bộ ngực nhỏ nói.
"Vậy chúng ta trở về đi" Tuy thời gian cũng không dài nhưng ở đây không thể nhận được tin tức từ đại lục phía Đông nên Cửu Liên cũng có chút không yên lòng.
Mà ở đại lục phía đông bên kia, Nhất Diệp sau khi ổn định tu vi thì ngoại trừ mỗi ngày đều dùng nguyên thần kêu gọi chồng mình thì cũng không có việc gì để làm. Do đó Nhất Diệp lấy lò luyện đan ra ngồi trong động phủ luyện thuốc.
Từ khi nghe Bảo Bảo nói em gái nhà mình vẫn thích luyện đan, và suy nghĩ tới địa vị đặc thù của dược sư thì Cửu Liên đã tìm không ít phương thuốc và cách luyện đan bày khắp động phủ. Cửu Liên chân quân còn chưa biết Nhất Diệp có đi Thanh Dược Môn hay không nhưng thứ gì em gái thích anh đều mang về, đây là thói quen đã hình thành từ lâu của anh.
Nhất Diệp nhìn mấy quyển phương thuốc, phát hiện trong túi càn khôn của cô có sẵn thảo dược của một số phương thuốc cấp thấp, vì vậy lập tức lấy lò luyện đan ra, dựa theo phương pháp trên sách bắt đầu luyện đan.
Nhất Diệp luyện mấy ngày, phát hiện phương pháp luyện đan ở Phù Sinh Giới có vài điểm khác với phương
pháp luyện đan ở tiểu thế giới. Ở Phù Sinh Giới thì trước khi bỏ thảo dược vào lò phải dùng linh lực điều chỉnh dược tính bên trong cũng như tẩy rửa tạp chất đã. Còn ở tiểu thế giới thì trực tiếp bỏ thảo dược vào lò, chờ dược tính phát huy rồi mới bắt đầu điều chỉnh. Tuy rằng dựa vào sức mạnh hệ mộc thì Nhất Diệp cũng có thể điều chỉnh sau khi thảo dược phát huy dược tính, nhưng làm như vậy tốn sức hơn rất nhiều. Hơn nữa, ở đây dược sư kết thành đan ấn khó và phức tạp hơn tiểu thế giới rất nhiều, gần như đan ấn càng mạnh thì dược tính của đan dược càng tốt.
Nhất Diệp vô cùng hứng thú, mỗi lò cô đều dùng phương pháp kết đan ấn khác nhau, chuyên tâm không để ý tới chuyện bên ngoài. Cô cũng không biết hương thơm của đan dược đã khuếch tán từ ngọn núi trắng tuyết ra ngoài, hấp dẫn vô số đệ tử Khôn Hoà Tông tới xem, nhưng dựa vào uy danh của Cửu Liên chân nhân thì cũng không ai dám đi tới quấy rầy.
"Tam sư đệ, bên trong đó thật sự là em gái của Cửu Liên sư thúc à?" Một thanh niên hỏi.
"Đúng vậy" Người trả lời là vị tu sĩ trước đó đã dẫn Nhất Diệp từ Đăng Tiên Đài về.
"Huynh nghe sư phụ nói người nhà Cửu Liên sư thúc đều là thiên tài, đệ nói xem em gái của sư thúc có thể trở thành một vị dược sư khó lường không?" Người kia lại hỏi.
"Không biết nữa" Vu Thu cũng chính là tam sư đệ dùng vẻ mặt vô cảm trả lời, nhưng nhìn thấy đỉnh núi đang toả ra mùi thuốc thì lại do dự.
"Mau xem, mau xem, lại luyện thành công một lò nữa rồi" Mọi người sôi nổi bàn tán.
"Hình như chưa bao giờ thất bại"
"Nhưng mà đan dược luyện được cũng không phải loại cao cấp gì" Có người nói.
"Cậu thì biết cái gì, tuy đều là đan dược cấp thấp, nhưng cậu xem, từ hương thơm này thì có thể thấy đan dược chất lượng cao, không chừng còn là đan dược cực phẩm" Có người hiểu biết hơn nói.
"Đúng vậy, đúng vậy"
Tu sĩ thanh niên nói chuyện với Vu Thu, dẫn người qua một bên nhỏ giọng nói, "Ở đây chỉ có đệ từng gặp qua vị dược sư bên trong kia, hay là đệ giả bộ đi tới gần đó đi"
"..." Vu Thu chần chừ nhìn sư huynh nhà mình. Nhưng chắc là do ý trời sắp đặt, sáng nay Vu Thu đã nhận được truyền tin phù anh đưa cho Nhất Diệp hai tháng trước. Gần như không cần suy nghĩ, Vu Thu dẫm lên phi kiếm bay về đỉnh núi, dừng trước cửa động phủ.
Nhất Diệp thấy người tới nhanh như vậy thì lập tức kinh ngạc, "Sư huynh, huynh tới nhanh thật".
"Vừa lúc ta ở gần đây" Vẻ mặt anh có chút mất tự nhiên nói, "Tiên tử có chuyện gì sai bảo"
"Không cần gọi là tiên tử, cứ gọi Nhất Diệp là được, hoặc là trực tiếp gọi sư muội cũng có thể" Nhất Diệp cười nói.
"Khụ... Vậy Nhất Diệp sư muội tìm ta có chuyện gì?" Vu Thu mang theo tâm tư làm quen, nghe lời sửa lại xưng hô.
"Cũng không có gì, chỉ là gần đây muội nhàn rỗi, nhàm chán nên luyện tập luyện đan, sau đó.... ha ha... hết dược thảo rồi" Nhất Diệp lấy lòng cười nói, "Không biết sư huynh có thể giúp muội mua một ít dược thảo tới đây không"
"Tất nhiên được, không biết sư muội muốn loại thảo dược nào"
"Hmm...." Nhất DIệp lấy mấy phương thuốc mới sửa cho Vu Thu nói, "Mấy cái phương thuốc này, mỗi thứ mua một trăm lượng thảo dược về là được".
"Được" Vu Thu cũng không hỏi nhiều, cầm phương thuốc đi ra ngoài, nhưng lại bị Nhất Diệp gọi lại.
"Sư huynh, đây là linh đan do muội luyện ra, tặng cho huynh" Nhất Diệp cầm ba bình sứ đưa tới trước mặt người thanh niên.
"Vậy... vậy sao được" Vu Thu chậm chạp nói.
"Không sao, sư huynh cứ cầm đi. Muội luyện cũng không uổng phí, bây giờ muội chỉ luyện được ít đan dược, chờ sau này có thể luyện được nhiều hơn thì sẽ đưa thêm cho huynh một ít, mong là huynh không ghét bỏ mà nhận lấy nó" Nhất Diệp chân thành nói.
Vì vậy, một tháng rưỡi sau, Cửu Liên trở lại động phủ của mình ở Khôn Hoà Tông thì nhìn thấy các đệ tử của Khôn Hoà Tông đều mang theo túi càn khôn đứng xếp hàng rầm rộ trước cửa động phủ của anh. Cửu Liên không rõ nguyên nhân, nhăn mày lại, cả ngọn núi đều bị khí lạnh bao phủ, những đệ tử đang xếp hàng cũng bị khí lạnh làm cho đông cứng, ồn ào quay đầu lại nhìn, khi thấy Cửu Liên trên không trung thì đều bị doạ quỳ gối xuống mặt đất.
"Chào Cửu Liên sư thúc, Phong Dã sư thúc".
"Ồ, tình huống này là thế nào vậy, sư đệ, đệ muốn thu nạp đồ đệ à?" Phong Dã chân nhân trêu chọc.
Cửu Liên chân nhân hình như cảm nhận được gì đó nên ánh mắt luôn hướng về phía động phủ của mình, trong chốc lát đã thấy một thân ảnh màu xanh nhạt chạy từ động phủ ra, đứng trên băng tuyết kích động liên tục vẫy tay, "Anh, anh ơi..."
Gần như khi độ ấm quanh người thay đổi, Nhất Diệp liền biết anh trai mình đã quay về, vì trước kia ở núi Cửu Liên, anh trai cô cũng thế này, tâm trạng mà không tốt thì nhiệt độ xung quanh đều bị thay đổi.
"Mẹ!!" Bảo Bảo hưng phấn chạy về phía Nhất Diệp.
"Dì Nhất Diệp" Vân Họa cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy Nhất Diệp, bay xuống theo Bảo Bảo.
Cửu Liên sững sờ giữa không trung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của Nhất Diệp cả buổi, đến khi Bảo Bảo nhảy thẳng vào lồng ngực Nhất Diệp thì mới hồi phục tinh thần, điều khiển phi kiếm bay xuống.
Khi thấy anh trai nhà mình đáp xuống đất, Nhất Diệp lập tức ném con trai trong ngực mình ra, nhảy một cái vào lồng ngực anh trai. Mặc kệ khuôn mặt lạnh tanh ngàn năm không đổi của Cửu Liên, cô vui vẻ ôm cổ anh trai nhảy nhót, "Anh, anh ơi, cuối cùng cũng được gặp lại anh".
Ánh mắt Cửu Liên không tự chủ dịu dàng đi rất nhiều, nghe giọng nói ồn ào quen thuộc của em gái thì khóe miệng khẽ cong lên, quả nhiên là Nhất Diệp tới.
Phong Dã chân nhân thấy dáng vẻ của sư đệ thì không thể tin nổi, lúc trước khi nhìn thấy Bảo Bảo Cửu Liên cũng không dịu dàng đến thế.
Cửu Liên nâng tay phải lên, đặt trên đỉnh đầu Nhất Diệp, sau đó hung hăng gõ một cái, lạnh giọng mắng, "Chậm muốn chết!"