Editor: KiL
Trên người Giang Ngư Chu có mùi rượu nhàn nhạt, xem lẫn hơi thở có mùi thuốc lá, rất nhiều phụ nữ không thích mùi rượu và thuốc lá trên người đàn ông, Hướng Vãn cũng không quá ưa thích, song khi hai loại mùi này trộn lẫn trên người anh, cô phát hiện mình cũng không bài xích, ngược lại cảm thấy làm cho anh thêm sự quyến rũ thành thục nam tính.
Anh không ở lâu, chỉ nhẹ nhàng ngậm môi cô một chút rồi lui ra, thấy cơ thể Hướng Vãn kéo căng thẳng tắp, mắt trợn trừng lên nhìn anh, nhịn không được bật cười, "Em giống như rất thất vọng?"
Nói xong, anh dựa tới lần nữa, ngả đầu lên vai cô, dịu dàng tựa vào cô giống như động vật nhỏ tìm kiếm sự an ủi.
Trên tay anh không có động tác gì, cũng không nói chuyện, không nhúc nhích.
Xe chạy chậm rãi, hai người đều yên tĩnh.
Thời gian dường như ngừng lại, vì bọn họ mà dừng bước chân tiến lên.
Cuộc đời bình yên, thế sự an ổn, bấy nhiêu đã đủ lấy ra để hình dung tâm tình trong thời khắc này.
Đôi mắt Hướng Vãn yên lặng nhìn cửa sổ xe sau lưng anh, cô phát hiện, mặt mình ngày càng mờ mịt.
Thật không dễ dàng mới làm trái tim kiên định, bỗng nhiên tới giữa chừng lại lơ lửng không cố định.
Chẳng lẽ đây chính là sự hấp dẫn của nam sắc?
"Tôi nghe được." Người trên vai bỗng nhiên mở miệng.
"Nghe được cái gì?" Cô hỏi.
"Nghe được trong lòng em nói, Giang Ngư Chu, em thích anh."
Cô hừ một tiếng, "Anh cứ một mực tự cho là đúng như vậy sao?"
Anh cười cười, ngồi thẳng người lên, "Chúng ta đánh cược đi."
"Đánh cược gì?"
Anh dù bận vẫn ung dung nhìn cô hai giây, nói: "Trong vòng một tháng, em sẽ theo tôi."
Hướng Vãn ngẩn người, sau một lát cười, hỏi: "Nếu anh thua thì sao?"
"Hết thảy do em quyết định."
"Được, tôi đồng ý."
"Tôi hi vọng đến lúc đó em có chơi có chịu."
"Như nhau."
Trận đánh cược này, Hướng Vãn không để trong lòng.
Cô cảm thấy Giang Ngư Chu nhất định sẽ thua.
Chỉ có điều sau này, cô và Giang Ngư Chu mới ý thức được, bọn họ đã xem nhẹ loại khả năng thứ ba.
Lúc Hướng Vãn cầm hai bọc băng vệ sinh về tới nhà đã là một tiếng sau, trong phòng khách mở đèn, TV đã tắt, mẹ cô ngồi trên ghế sô pha nhìn cô.
"Sao mẹ còn chưa ngủ?" Hướng Vãn vừa đổi giày vừa hỏi.
Hướng Duy Trân không trả lời, lại hỏi: "Đi mua băng vệ sinh ở đâu mà lâu thế?"
"Quán kia đóng cửa, con sang phố bên cạnh mua, sau đó....!Gặp phải người quen, trò chuyện vài câu." Hướng Vãn cầm đồ đi vào nhà vệ sinh, kéo cửa tủ nhỏ ra xem xét, ngẩn người.
Mẹ cô cũng theo tới, nhìn cô.
Hướng Vãn giải thích một câu: "Con tưởng đã hết, thì ra vẫn còn." Nói xong ném đồ vào tủ đóng cửa lại.
"Người quen? Người quen nào? Mẹ biết không?"
Hướng Vãn nghiêng đầu sang chỗ khác, đột nhiên phát hiện đêm nay ánh mắt Hướng nữ sĩ đặc biệt tinh nhuệ, cô cười một cái nói: "Mẹ không biết được, là bạn học trước kia ở Đại học sư phạm của con."
"Con gọi bạn học là chú Giang?"
Đột nhiên Hướng Duy Trân đặt câu hỏi, Hướng Vãn không kịp đề phòng, nhất thời sửng sốt, nhưng cũng không thể hiện ra kinh hoảng quá nhiều, chỉ là không nhúc nhích nhìn bà.
"Mẹ nhìn điện thoại của con rồi?"
Hướng Duy Trân gật gật đầu, đi về phía phòng khách, "Mẹ thấy trong tủ còn băng vệ sinh nên muốn gọi điện bảo con về, ai biết con để điện thoại trong nhà." Bà dừng chân, quay đầu, "Con từ đâu ra có chú Giang, sao mẹ không biết?"
"Là bạn của chồng Tô Thuần, lần trước lúc tụ tập quen biết được." Suy nghĩ một hồi, Hướng Vãn quyết định nói rõ sự thật, cô là người không thích nói dối, bởi vì khi bắt đầu nói dối, tiếp đó bạn nhất định phải nói thêm vô số lần nói dối để tự bào chữa, nhiều lần sẽ khó tránh khỏi chỗ hở chồng chất, huống hồ còn rất lãng phí đầu óc.
Hướng Duy Trân ồ một tiếng, hỏi: "Chồng con bé còn có bạn lớn tuổi vậy sao?"
"Cũng không lớn lắm, chồng Tô Thuần có vẻ cũng khoảng 33 34 tuổi, thế chẳng phải bạn anh ấy lớn hơn con tầm mười tuổi?"
"Vậy con cũng không thể gọi người ta là chú được, cùng lắm thì là anh."
"Con có gọi anh ta là chú đâu, chỉ là viết vào điện thoại thế chơi chơi thôi."
Hướng Duy Trân đột nhiên nhớ đến chuyện cái áo lần trước, liền hỏi: "Chính là người lần trước đưa áo cho con mượn đó?"
"Ừm."
"Hôm nay cậu ta tìm con là định làm gì?"
"À, anh ta tới nói cho con chuyện thứ bảy tụ tập, lần trước gặp mặt, tất cả mọi người đều chơi rất vui vẻ, cho nên bọn họ có tụ tập đều sẽ gọi con đi cùng."
Hướng Duy Trân nhìn con gái một cái, thử thăm dò hỏi: "Cậu ta không có bạn gái?"
Hướng Vãn lúc này suy nghĩ một chút mới trả lời: "Con không biết, chỉ là bạn gián tiếp với anh ta, sao hỏi mấy chuyện đó được."
"Vậy Tô Thuần chắc cũng biết nhỉ?"
Hướng Vãn nhìn mẹ, cười nói: "Mẹ, không phải mẹ lại suy nghĩ gì phức tạp rồi đấy chứ?"
Hướng Duy Trân cùng cô nhìn nhau, lắc đầu, "Không có gì, hỏi một chút mà thôi, muộn rồi, ngủ đi." Nói xong cũng đi vào trong phòng mình.
Hướng Vãn thở dài một hơi, trong lòng nghĩ, cũng may là nói thật, mẹ cô có nhiều vấn đề như vậy, nếu đều dựa vào bịa đặt để ứng đối, dù đầu óc cô có nhanh nhạy cũng sẽ không theo kịp, nói không chừng còn bị lộ tẩy.
Mặc dù hiện tại cô ăn ngay nói thật, thế nhưng một chút tin tức có ích cũng không cho mẹ biết, những chuyện không nên biết kia, hiển nhiên cũng sẽ không được biết đến.
Hướng Tuấn đối với việc Giang Ngư Chu muốn mời khách thay cậu ta cũng không biểu hiện ra bao nhiêu kinh ngạc: "Xem ra anh ta thật tâm muốn hòa hảo với chị." Thậm chí cậu ta còn cảm thán nói, "Chị, em thấy chị có thể cho anh ta một cơ hội."
Hướng Vãn trừng mắt liếc cậu ta một cái, "Chị đang nói với em về việc mời khách, em đi xa như vậy làm gì?"
Hướng Tuấn cười hì hì, "Được, nói về chuyện mời khách, ý của chị là vì anh ta mở miệng nên người bạn kia của anh ta mới bằng lòng giúp đỡ, nên chuyện này anh ta cũng có phần, mà để tỏ ý xin lỗi chuyện lần trước, anh ta