Editor: KiL
Sáng sớm trên đường vẫn chưa bị kẹt xe, chiếc Land Rover một đường thông suốt chạy đến Hoa Viên Thành Thị, Chu Tề Dương quẹt thẻ vào tiểu khu, dừng xe trước biệt thự của Giang Ngư Chu.
Hướng Vãn đẩy cửa ra xuống xe cùng anh ta đi vào.
Cô là đến giúp Giang Ngư Chu lấy quần áo, cái người đàn ông ngây thơ kia, lúc đồng ý tiếp tục nằm viện thêm một ngày lại đưa ra yêu cầu mới, anh không mang theo quần áo để thay giặt.
Hướng Vãn đành phải đồng ý đến lấy giúp anh, mà vừa vặn Chu Tề Dương tan tầm, tiện thể cho cô đi nhờ một đoạn.
Chu Tề Dương mở cửa, Hướng Vãn theo phía sau đi vào, vừa đi vừa đánh giá chung quanh.
Phòng của Giang Ngư Chu là một căn phòng lớn, bên ngoài có một phòng khách nhỏ, ghế sô pha bàn trà đều đầy đủ, lại đi vào trong nữa mới là phòng ngủ của anh.
Phong cách trang hoàng của phòng ngủ nhất trí với dưới lầu, đơn giản khí thế, màu sắc chủ đạo là xám và trắng.
Chu Tề Dương rất quen thuộc với chỗ này, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một cái bao nhỏ màu đen, sau đó từ bên trên tủ quần áo kéo cửa dẫn vào trong phòng treo quần áo.
Phòng treo quần áo của anh lớn hơn người bình thường rất nhiều, ròng rã hai mặt tường đều là áo quần của anh, hơn nữa được phân loại ra treo lên gọn gàng chỉnh tề.
Bỗng nhiên trước mắt lóe lên một quầng sáng rực rỡ, vẫy gọi đôi mắt cô nhìn qua, tầm mắt Hướng Vãn hơi ngừng lại, rồi định tại một chỗ.
Bộ quần áo màu xanh cành tùng kia khác biệt như thế giữa từng dãy đồ vest màu đậm trước mặt, ánh mắt cô dán chặt vào đấy, đầu ngón tay di chuyển từng tấc từng tấc phía trên, phảng phất như là quyến luyến không muốn buông lại như đã đắm chìm quá mức.
Chu Tề Dương ở bên cạnh cô giải thích: "Đây là quần áo cậu ta mặc trước kia lúc còn trong quân đội, cậu ta hẳn là đã nói với cô rồi nhỉ, trước khi chuyển nghề cậu ta làm cấp bậc trung đoàn trưởng, hai vạch ba sao đấy.
Cậu ta vẫn rất thích cái hoàn cảnh trong quân đội, lúc trước khi quay về có nói với chúng tôi, cậu ta không nỡ cởi ra một thân quân trang này, cho nên sau này lúc chuyển nghề, quả thực là giữ lại bộ đồ này, xem như để lại chút kỉ niệm."
Chu Tề Dương nói, đưa tay chạm chạm vào vị trí quân hàm trống rỗng, có nhiều thứ đã thay đổi, lại cũng không còn là như khi trước nữa.
Sau khi lên xe, Chu Tề Dương đưa bao đồ và chìa khóa giao hết cho Hướng Vãn, anh ta lái xe đến cổng bệnh viện xong liền quay đầu đi.
Hướng Vãn xuống xe, trên đường đi vào khu nội trú lại gọi điện cho nhà trường xin phép nghỉ, mà trong quá trình này, Chu Tề Dương cũng đang gọi cho Giang Ngư Chu, tiết lộ với anh một tin tức: "Cô giáo Hướng rất ưu ái bộ quân trang kia của cậu nha, hay là lần sau cậu thử chế phục cám dỗ xem sao?"
Hướng Vãn ở bệnh viện cùng Giang Ngư Chu một buổi sáng, sau bữa cơm trưa cô quay về trường.
Khi xong tiết trở về văn phòng vừa vặn đụng phải Tô Thuần.
"Cô giáo Hướng, nghe nói buổi sáng xin phép nghỉ đến bệnh viện cùng bệnh nhân hả?"
Hướng Vãn liếc nhìn cô ấy, thầm nghĩ cái miệng của bác sĩ Chu đúng là nhanh mà.
Tô Thuần lấy bả vai đụng đụng cô, "Buổi tối bọn chị định đến bệnh viện thăm người, hẳn là em cũng ở đó nhỉ?"
Hướng Vãn không đáp lời, khóe miệng cười nhẹ rồi đi.
Sau khi tan làm, Hướng Vãn về nhà một chuyến trước, sau đó nói với mẹ buổi tối có tụ tập với đồng nghiệp, cô sẽ về rất muộn, để mẹ cô đừng đợi cô, cứ ngủ trước.
Hướng Duy Trân tình nguyện để cô đi ra ngoài nhiều một chút, hiển nhiên sẽ không nghĩ ngợi thêm.
Hướng Vãn sau khi ra cửa thì trực tiếp đến bệnh viện, cùng ăn cơm tối với Giang Ngư Chu, đến đêm, bọn Tô Thuần quả nhiên đến bệnh viện thăm hỏi Giang Ngư Chu.
Mấy người cười cười nói nói, pha trò, khiến cho Hướng Vãn cảm thấy đây nào phải đang nằm viện, rõ ràng chính là tìm vui.
Lúc hơn mười giờ, Giang Ngư Chu lên tiếng đem đám người kia đuổi đi hết, "Bọn tôi muốn nghỉ ngơi, các cậu về hết đi."
Mấy anh em cười gian nhìn bọn họ, "Kiềm chế một chút nha lão Giang, đây là bệnh viện, động tĩnh quá lớn sẽ ảnh hưởng không tốt."
Giang Ngư Chu đạp một chân ra, "Lăn."
Trên thực tế, trong lòng Giang tổng rất phiền muộn, đêm nay, người ở lại chăm sóc vẫn như cũ tỏ ý mình phải ngủ trên ghế sô pha.
Anh không chịu, nói: "Ngủ trên kia không được thoải mái lắm nhỉ?" Sợ cô cảm thấy có gì, còn nói, "Nếu không tôi ngủ trên sô pha còn em ngủ trên giường."
Hướng Vãn lắc đầu, "Không được, anh là bệnh nhân."
Giang Ngư Chu cũng kiên trì, "Vậy tôi cùng ngủ trên sô pha với em."
Phòng bệnh đơn này có hai chiếc ghế sô pha, anh nói xong cũng tự ôm lấy chăn trên giường tựa vào một chiếc ghế khác, ngoái đầu lại hai mặt nhìn nhau với cô.
Hướng Vãn bị anh đánh bại, "Tôi có thể lên giường ngủ với anh, nhưng anh phải đảm bảo không được động tay động chân."
Giang Ngư Chu gật đầu, bày tỏ: "Tôi cam đoan."
Rốt cục hai người cũng lên giường nằm, mặc dù ngủ cùng giường nhưng cả hai đều được bao bọc bởi một lớp chăn, căn bản không có tiếp xúc da thịt.
Giang Ngư Chu nói lời giữ lời, sau khi lên giường là nhắm mắt liền, cũng không làm gì quấy rối đến cô.
Sáng sớm hôm sau Hướng Vãn tỉnh dậy trong cái đau lưng, lần đầu ngủ chung giường với một người đàn ông, bất kể là tâm lý hay là sinh lí đều không thích ứng được, cô nằm một đêm cứng ngắc, không dám tùy ý xoay người, sợ đánh thức anh.
Tướng ngủ của anh hiển nhiên rất tốt, một đêm không động, lúc nhắm mắt là cái dạng gì thì mở mắt cũng là như thế.
"Sớm." Anh quay đầu lại chào buổi sáng với cô, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái, không giống như là vừa mới tỉnh lại.
"Sớm." Hướng Vãn ngồi dậy, xếp xong chăn mền rồi đi rửa mặt.
Hôm nay Giang Ngư Chu sẽ xuất viện, Hướng Vãn ăn điểm tâm cùng với anh xong sau đó đến trường, lúc rời đi Giang Ngư Chu nói với cô: "Buổi tối gặp."
Hướng Vãn không phản bác.
Trải qua chuyện lần này cô cũng suy nghĩ rõ ràng, mặc kệ tương lai như thế nào, trước mắt mà nói, cô không thoát khỏi anh được, như lời đêm đó anh nói trong xe vậy: Muốn phân rõ giới hạn, không có cửa đâu.
Cô sớm đã không tìm được cánh cửa có thể tránh thoát kia.
Buổi chiều lúc tan học, Hướng Vãn đi ra cổng lớn trường học, xe của Giang Ngư Chu đã dừng ở đó.
Sau khi lên xe Hướng Vãn hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Chợ bán thức ăn."
Hướng Vãn: "......."
Cuối cùng khi chiếc xe dừng lại ở ven đường gần chợ bán thức ăn, Hướng Vãn cảm thấy mình cần xác định lại một điểm với anh, "Tôi không biết làm cơm."
Giang Ngư Chu quay đầu, "Tôi biết."
Hướng Vãn lần nữa lâm vào trầm mặc.
Cô thật sự không biết làm cơm, cho nên sau khi Giang Ngư Chu xách bao lớn bao nhỏ vào cửa, cô chỉ phụ trách rửa sạch và cắt thành hình dạng theo yêu cầu của anh.
Giang Ngư Chu phụ trách cầm muôi, khi từng đĩa thức ăn được anh bưng lên bàn, Hướng Vãn không khỏi có cái nhìn khác đối với anh, ai có thể tưởng tượng người đàn ông như vậy thế mà lại làm ra được thức ăn đẹp mắt đến vậy?
Đồ ăn thường ngày, cơm Tây, xác thực là Trung Tây kết hợp.
Anh cởi tạp dề ngồi xuống đối diện Hướng Vãn, dùng tay làm dấu mời.
Hướng Vãn nếm thử một miếng.
"Thế nào?"
Cô không nói gì, giơ ngón tay cái lên.
Người đàn ông đối diện lập tức tươi cười như hoa.
Bầu không khí trong bữa cơm rất tốt, Giang Ngư Chu ăn cơm tạo cho cô cảm giác nhanh lẹ, nhưng lúc anh ăn bò bít tết vẫn lộ ra ưu nhã cao quý như cũ, có một số khí chất là tự nhiên mà thành, cho dù có trải qua khảo nghiệm sinh tử cực hạn cũng không thể rèn giũa được.
Sau bữa ăn, Hướng