Editor: KiL
Giang Ninh vẫn là đi cáo trạng với Giang Ngư Chu, cô ta không phục người phụ nữ Hướng Vãn kia vênh váo như vậy, dưới cái nhìn của cô ta, bây giờ trên đời này chỉ có cậu nhỏ là có thể ăn chắc người phụ nữ Hướng Vãn kia, cho nên sau khi ra khỏi nhà hàng, cô ta giấu diếm Giang Tâm Duyệt, ngoài miệng nói đi tìm bạn, nhưng thật ra là đi đến chỗ Giang Ngư Chu.
Để không chạy đến vô ích, trước khi đi, cô ta gọi điện trước để xác định người đang ở đâu.
Lúc đó Giang Ngư Chu còn ở văn phòng chưa đi, đặc biệt lái xe đi đón cháu gái anh.
Sau khi lên xe, Giang Ninh tố khổ với anh: "Cô ta quá ức hiếp người, cậu không biết lúc đó cô ta phách lối chừng nào đâu, nếu như không phải mẹ cháu cũng ở đó, đoán chừng cô ta còn muốn đánh cháu...."
"Cô ta nói những lời kia thật sự rất khó nghe, nói mẹ cháu là hồ ly tinh, còn nói Giang gia chúng ta không có một người tốt....."
"Cậu nhỏ, cậu phải trút giận cho cháu." Cuối cùng Giang Ninh dứt khoát đưa ra yêu cầu.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Giang Ninh ở bên ngoài bị ấm ức đều sẽ cáo trạng với anh, cho dù là lúc Giang Ngư Chu ở quân đội cũng không ngoại lệ.
Ví dụ như: Ai ai ai bắt nạt cô ta, ai ai ai bàn tán cô ta, ai ai ai lại ở sau lưng chê cười chân cô ta không tốt.
Giang Ngư Chu xem cô ta như là đứa trẻ làm nũng với người lớn, kiên nhẫn nghe cô ta than phiền xong, sau đó trấn an cô ta: Chờ cậu về sẽ giúp cháu trút giận.
Mặc dù cái mà anh nói trút giận chẳng qua là trở về đưa cô ta đi ra ngoài chơi một chút, mua chút đồ ăn ngon, cũng sẽ không thật sự đem mấy người kia đánh một trận, có điều Giang Ninh vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, mỗi lần đều sẽ nói một câu, vẫn là cậu nhỏ tốt nhất.
Chẳng qua lần này, Giang Ninh có chút không dám xác định, sau khi Giang Ngư Chu nghe cô ta nói xong, không những không tỏ thái độ gì, cuối cùng thậm chí còn nhíu mày lại.
"Cậu nhỏ?"
Giang Ngư Chu thoáng hoàn hồn, "Ừm, cậu đang nghe."
Giang Ninh lại một lần nữa xác nhận với anh: "Cậu sẽ báo thù giúp cháu chứ?"
Giang Ngư Chu không trả lời vấn đề của cô ta, mà là nói: "Cậu đưa cháu về trước, sau đó đi tìm cô ta."
Giang Ninh đối với câu trả lời chắc chắn này vẫn là hài lòng, đi tìm cô ta hiển nhiên là đi tính sổ, người phụ nữ kia không phải đánh nhau rất được sao? Thân thủ cậu nhỏ cô ta cũng không phải là giả, thậm chí trong lòng Giang Ninh còn u ám nghĩ, đánh lên thì mới tốt, chỉ sợ rằng không đánh lên được.
Trong lòng Giang Ngư Chu lại có một ý nghĩ khác, ngoại trừ chính anh, người khác nhất định không biết thái độ qua loa của anh khi nói câu này, trong lòng anh nghĩ, sau khi gặp cô thì sao? Anh sẽ làm thế nào, thật sự mắng cô một trận sao?
Bởi vì không xác định được ý nghĩ trong lòng mình, thế là đã dẫn đến tình cảnh hiện tại: Khi anh đậu xe ở cổng tiểu khu, nhìn người từng bước một đi đến gần anh, anh đột nhiên quên đi mình tới đây làm gì.
Trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra rất nhiều đoạn ngắn, từng cái hiện lên trước mắt, giống như cảnh phim quen thuộc, khắc sâu lại rõ ràng, sau đó anh xấu hổ phát hiện, những đoạn ngắn kia vậy mà đều là cảnh ngày đó cô và anh làm trong xe.
Đã là lúc này, anh vậy mà đang suy nghĩ cái này? Quả nhiên là cấm dục quá lâu sao?
Phát hiện cô chủ động dừng bước trước xe anh, anh mới giống như bừng tỉnh từ trong mộng, đẩy cửa ra xuống xe.
Hướng Duy Trân rơi vào trạng thái giật mình khi nghe Hướng Vãn bảo bà đi về trước, mà khi bà nhìn thấy có người từ trong xe đi tới, giật mình thăng cấp, biến thành chấn kinh.
Nhìn thoáng qua người đàn ông khí khái hào hùng bừng bừng này, lại nhìn con gái bà một cái, bà không nhịn được mở miệng hỏi thăm: "Chú Giang?"
Bầu không khí ngưng trệ bị tiếng xưng hô này phá vỡ, tình cảnh lập tức trở nên không dễ khống chế, có chút không biết nên khóc hay cười.
Đại não Hướng Vãn giật giật, mẹ cô là đang tấu hài sao? Cẩn thận liếc Giang Ngư Chu một cái, phát hiện bắp thịt trên mặt anh kéo căng, giống như đang cực kì gắng sức kiềm chế cảm xúc gì đó.
"Mẹ, mẹ đi lên trước đi, một lát con lên sau." Hướng Vãn cũng không định giới thiệu để họ quen biết, bởi vì hoàn toàn không cần thiết, mà trực giác nói cho cô biết, Giang Ngư Chu đến tìm cô khẳng định không phải chuyện tốt.
"Được, mẹ đi lên trước." Hướng Duy Trân lại yên lặng nhìn người đàn ông kia vài giây, quay đầu đi lên.
Kì thật trong lòng bà đã khẳng định thân phận của người đàn ông này, đây nhất định là chú Giang thần bí kia, lúc bà nói ra ba chữ kia*, hai người này đều không phủ định, người trong cuộc càng là không hỏi lại chú Giang là ai.
Hiển nhiên chính là anh, hơn nữa, anh còn biết Hướng Vãn đã từng xưng hô với anh như vậy.
*Giang thúc thúc
Tiếp theo, phản ứng của hai người đều giống nhau, trước tiên là kinh ngạc, sau đó là thản nhiên, cuối cùng lại giống như muốn cười nhưng phải cố nén, dẫn đến cơ mặt căng cứng, khóe miệng co giật, đủ để chứng minh xưng hô thế này để hai người ngầm hiểu được.
Mặc dù rất muốn biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng làm một người mẹ tương đối lí trí, bà vẫn là tôn trọng * của con gái, lựa chọn rời khỏi.
Chẳng qua trước khi đi, Hướng Duy Trân đặc biệt dặn dò Hướng Vãn một câu: "Con có thể về trễ một chút."
(raw ghi *)
Hướng Vãn chỉ có thể lựa chọn lý giải là dụng tâm lương khổ của một bà mẹ đang lo âu về việc lấy chồng của con gái.
"Em vẫn khỏe chứ?" Có lẽ thật sự bị một tiếng chú Giang của mẹ cô làm cho hoà hoãn tâm tình, Giang Ngư Chu mới mở miệng hỏi không phải là mục đích hôm nay đến, mà là một câu như vậy.
Tâm tư Hướng Vãn vi diệu, "Em rất khỏe." Trong lòng lại nghĩ, anh là đặc biệt đến thăm hỏi mình à?
Lúc này Giang Ngư Chu đề nghị, "Cùng đi đi."
Hướng Vãn không từ chối.
Dọc theo con đường cô và Hướng Duy Trân vừa mới đi về, Hướng Vãn lại cùng Giang Ngư Chu đi tới.
Màn đêm buông xuống, đèn đường màu vàng mờ ảo chiếu từ đỉnh đầu bao trùm xuống dưới, trên thân hai người đều phủ lên một tầng sa mỏng dịu dàng, ôn hòa mà yên tĩnh.
Đại khái là ai cũng không biết làm sao mở miệng, hai người một mực giữ yên lặng, đèn đường kéo dài đến phương xa, con đường dưới chân như không có điểm cuối.
Chẳng lẽ cứ như vậy đi thẳng đến hừng đông à? Hướng Vãn thả chậm bước chân, mở miệng hỏi anh: "Có việc gì thế?"
Giang Ngư Chu lúc này mới ồ một tiếng, "Hôm nay em đụng phải Giang Ninh rồi?"
Hướng Vãn dừng bước, Giang Ngư Chu cũng theo đó dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cô, ánh mắt Hướng Vãn bình tĩnh, dường như đối với câu hỏi này cô không có nhiều phản ứng lắm, nhưng hiển nhiên Giang Ngư Chu không có cách nào biết trong lòng cô chập trùng ra sao.
"Anh tìm