Editor: KiL
Sáng sớm Chủ nhật, Hướng Vãn đi cùng mẹ đến bệnh viện, trước khi rời nhà, Hướng Duy Trân nhắc nhở con gái đem theo quà gặp mặt đã chuẩn bị trước cho người Diệp gia.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Diệp Lương Huy và mẹ anh ta đang ở bên trong.
Bộ dạng Diệp Lương Huy có chút thảm không nỡ nhìn, không nói đến mấy mảng xanh tím trên mặt, miệng cũng chưa hết sưng, giống hệt Trư Bát Giới, một tay gãy bó thạch cao treo trên cổ, giống như thương binh đi ra từ chiến tuyến.
Vừa nhìn thấy Hướng Vãn, cả người anh ta không tự chủ muốn trốn đi, phỏng chừng sự việc ngày đó kiếp này anh ta sẽ không quên được.
Hướng Duy Trân bước lên trước, đem giỏ hoa quả vừa mới mua ở cổng bệnh viện đặt trên chiếc ghế cạnh giường, mở miệng dò hỏi vết thương của Diệp Lương Huy: "Có đỡ hơn chưa?"
"Có ạ, khá hơn nhiều." Diệp Lương Huy trả lời, đôi mắt lại thời thời khắc khắc mà chú ý Hướng Vãn.
"Tiểu Vãn, con tới đây." Hướng Duy Trân nghiêng đầu gọi con gái lên trước, "Xin lỗi Lương Huy đi."
"Mẹ?"
"Nhanh xin lỗi đi, cậu ta dù có ngàn sai vạn sai thì con cũng không thể đánh cậu ta thành như vậy!"
Trước mặt mẫu thân đại nhân phóng tới con mắt hình viên đạn, Hướng Vãn khuất phục, đi đến phía trước, không tình nguyện nói: "Thật xin lỗi."
Diệp Lương Huy khóe miệng giật giật, cười gượng hai tiếng, không biết phải nói gì.
Một màn thấu hiểu đúng sai của Hướng Duy Trân làm lửa giận của mẹ Diệp đang đứng bên cạnh bình ổn một ít, mở miệng nói: "Mẹ Tiểu Vãn à, việc này tuy Lương Huy không đúng trước nhưng nó cũng đã gánh hậu quả, Hướng Vãn của chị chắc cũng hết giận, chúng tôi cũng không muốn làm khó dễ, đây xem như là mua một bài học đi.
Bây giờ chuyện đã đến nước này, tôi thấy bọn nhỏ cũng không còn khả năng vui vẻ bên nhau nữa, chi bằng mọi người hợp được tan được đi."
Vốn mẹ Diệp đối với Hướng Vãn rất vừa lòng, nhưng mà cô đánh người như vậy thì dù có tốt hơn cũng không dám muốn.
Hai vợ chồng sống cả đời với nhau, làm sao không có lúc va va đập đập, nếu mỗi lần đều bị đánh thành như vậy, liệu con trai bà có còn toàn mạng không?
Lời này của mẹ Diệp vừa lúc hợp ý của Hướng Duy Trân, bà lập tức gật đầu nói: "Tôi cũng có ý như vậy, chỉ trách Hướng Vãn nhà tôi quá không hiểu chuyện." Nói xong để cho Hướng Vãn lấy tiền ra đưa cho mẹ Diệp.
Mẹ Diệp từ chối một lúc, thấy thái độ đối phương kiên quyết nên cũng nhận lấy.
Sự việc đã được giải quyết, rời đi sớm một chút tự nhiên sẽ tốt hơn, Hướng Duy Trân chuẩn bị cáo từ, lúc này bỗng nhiên Hướng Vãn nói một câu: "Diệp Lương Huy, tôi có thể hỏi anh một câu được không?"
Diệp Lương Huy thấy cô đến gần, thân thể lại bắt đầu dịch về phía sau.
"Anh yên tâm, lúc này tôi khẳng định sẽ không đánh anh."
Diệp Lương Huy đình chỉ động tác: "Vậy, cô, cô hỏi đi."
"Vì sao anh làm chuyện có lỗi với tôi? Người phụ nữ kia có chỗ nào tốt hơn tôi?" Hướng Vãn không phục, người phụ nữ kia lớn tuổi hơn cô, cũng không đẹp bằng cô, vậy thì vì cái gì chứ? Chẳng lẽ chứng thực với câu nói kia, đàn ông ngoại tình đều là mệnh vô sỉ đáng khinh.
Diệp Lương Huy ấp úng không dám nói.
Hướng Vãn chờ đợi có chút buồn bực, "Anh đừng có rề rà như vậy được không? Đã nói không đánh anh thì sẽ không đánh anh."
Lúc này Diệp Lương Huy mới nói: "Cô ấy dịu dàng hơn cô, giống phụ nữ hơn cô."
A, Hướng Vãn cười rộ lên, "Cô ta giống phụ nữ hơn tôi, vậy mắt anh mọc trên đỉnh đầu nhỉ?"
"Cô tuy xinh đẹp hơn cô ấy, nhưng từ lúc bắt đầu cô đã chẳng muốn cùng tôi ở bên nhau."
"Tôi không muốn cùng anh ở bên nhau thì sao tôi có thể hẹn hò với anh bốn tháng chứ?"
"Hóa ra cô cũng biết chúng ta hẹn hò đã bốn tháng, vậy mà chúng ta còn chưa, chưa....." Diệp Lương Huy khắp người ấm ức không có chỗ kể, có ai yêu đương giống anh ta không? Nhưng nghĩ đến đang có người lớn ở đây, Diệp Lương Huy cũng không dám nói ra chữ kia, liền bĩu môi mang tính tượng trưng, bổ sung xong lại nói tiếp, "....!Đều không có."
Về đến nhà, vừa mở cửa, Hướng Vãn đã bị mẹ cô lôi kéo tay đem tới ngồi trên sô pha, dùng ngữ khí cẩn thận chưa từng có mà dò hỏi, "Tiểu Vãn, trong lòng con đã có người yêu thích phải không?"
Hướng Vãn không hiểu nhìn mẹ cô, "Không có mà."
"Vậy con với Lương Huy, các con làm sao mà...." Hẹn hò bốn tháng, một cái hôn đều không có, ngay cả Hướng Duy Trân là người của thập niên 60 thế kỉ trước, cũng cảm thấy việc này quá không bình thường.
Hướng Duy Trân như nghĩ đến điều gì đó, hai mắt bỗng nhiên mở to, "Chẳng lẽ con thích phụ nữ?"
Hướng Vãn: "......"
"Có phải hay không?"
Hướng Vãn: "Đương nhiên không phải, con thích đàn ông, thích đàn ông."
Một buổi nói chuyện với mẹ làm Hướng Vãn lâm vào tự hỏi, ở phương diện tình cảm, cô thật sự không có kinh nghiệm, cho nên cũng không biết phải chung đụng với đàn ông như thế nào.
Nhưng có một cái đó là, cô chán ghét cái loại đụng chạm vô trách nhiệm, nói cách khác, cô không thích cái loại đàn ông tùy tiện chiếm tiện nghi của phụ nữ.
Thứ hai đi làm, vào tiết thể dục buổi sáng, Tô Thuần đứng bên cạnh Hướng Vãn hỏi cô: "Tối hôm đó có vui không?"
Hướng Vãn khoanh tay, nhìn học sinh tập thể dục phía trước, "Vui chứ, đương nhiên vui, thiếu chút nữa cùng anh ta đánh nhau."
Tô Thuần quay đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc, qua một lát, duỗi tay chọc chọc cô, "Nhất định là do lời nói việc làm của em quá khích nhỉ?"
"Làm sao lại là em quá khích?"
"Chị còn không biết em sao."
"Em thì sao chứ?"
"Đều nói em có khí phách cầm lên được thì cũng buông xuống được của đàn ông, kì thật đối với chuyện tình cảm, em lại không thể thông suốt nhất."
Nói trúng tim đen.
Hướng Vãn không trả lời, trong đầu lúc này bỗng nhiên nhớ tới vấn đề mà tối qua vẫn luôn bối rối, liền hỏi người phụ nữ đã kết hôn Tô Thuần: "Nếu một người phụ nữ, thân thể khỏe mạnh, tâm lý bình thường, nhưng vẫn không chịu có động tác thân mật với bạn trai, thậm chí, hôn cũng không, điều này thể hiện cái gì?"
Tô Thuần không chút suy nghĩ, "Thể hiện người phụ nữ này không yêu bạn trai cô ấy."
Dừng một lát mới phản ứng lại, "Em là nói em với Diệp Lương Huy....?"
Hướng Vãn gật đầu.
Tô Thuần lộ ra vẻ mặt OMG, "Tại sao lại như vậy? Vậy mấy tháng hẹn hò này bình thường bọn em làm cái gì thế?"
"Ăn cơm, dạo phố, xem phim."
"Không nói cái đó, ý chị là, anh ta không có chủ động chạm vào em?"
Hướng Vãn nghĩ nghĩ, "Có mà, chẳng qua là bị em đánh cho yên phận."
"....." Ngừng nửa giây, Tô Thuần thở dài, "Trách không được anh ta sẽ ngoại tình, aizz, vậy là em ghét anh ta?"
Hướng Vãn lắc đầu.
"Chị biết rồi, trong lòng em chắc chắn đã có người em thích."
Hướng Vãn trầm mặc, có lẽ có một số việc, chính bản thân cô cũng không biết.
***
Hôn lễ hôm nay của Tô Thuần là cuối tuần, thời tiết cũng đẹp, có gió nhẹ.
Tối hôm trước Hướng Vãn cùng mấy phù dâu ở lại nhà Tô Thuần, trời còn chưa sáng đã dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo, sau đó đợi chuyên viên trang điểm