Ai cũng nói động tới gân cốt nằm một trăm ngày.
Nguyễn Viên cảm đến một tháng không tốt lên, nhưng giọng nói của cô lại tốt hơn một chút, Thẩm Dục hỏi cô vì sao bị cảm.
Cô ấp úng nói, cô không cẩn thận nên bị cảm, vì buổi tối ngủ quên đắp chăn.
Anh lại hỏi cô vì sao cảm đến cả tháng vẫn không khỏe lên nhưng cô không trả lời câu hỏi của anh.
Cô không nói nhưng anh cũng đoán được là do cô chơi game quá nhiều.
Anh biết cô muốn đạt được quốc phục Điêu Thuyền, chỉ cần không chơi game một ngày thì lực chiến sẽ rớt.
Điện thoại của cô đã bị anh thu mất, buổi tối cô “dính” chặt lấy người anh.
Cô mặc bộ đồ ngủ màu hồng, mắt cá chân lộ ra, làn da trắng nõn, mỗi lần nhìn thấy cô, anh đều muốn “phạm tội”.
Tới tận bây giờ bệnh cảm của cô vẫn chưa tốt lên, anh chỉ có thể chịu khó nghẹn, đem niềm xúc động muốn “phạm tội” kia nén xuống, thấy cô như vậy, anh không chơi điện thoại nữa, nằm ở trên giường ôm cô vào lòng.
Trong phòng toàn là màu ấm, không biết anh lấy đâu ra một quyển sách, anh nói: “Ngủ sớm một chút, ngày mai dậy rồi chơi.
Em khỏi bệnh, anh cũng không thèm quản lí em nữa đâu”.
Cô ngã vào trong lòng anh, anh bật đèn, bắt đầu mở sách ra, chậm rãi đọc cho cô nghe.
Nghe một lúc cô mới biết anh đang đọc truyện cổ tích Andersen, anh xem cô là con nít sao.
Nhưng không hiểu vì sao, cô vẫn rất nghiêm túc lắng nghe.
Giọng nói anh rất êm tai, ban đêm nghe càng quyến rũ hơn, lại cảm thấy buồn ngủ rồi, cô nhắm mắt lại, cứ như vậy từ từ ngủ trong lòng anh.
Anh đọc xong một câu chuyện, bỏ sách xuống thấy cô đã ngủ.
Anh cúi đầu xuống, hôn lên trán cô, sau đó gấp sách lại, tắt đèn đầu giường.
Cứ như vậy, hai người chậm rãi ngủ cùng nhau.
Anh rất trân trọng những ngày như thế này.
Anh hy vọng tương lai vẫn có thể cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Dục rất biết cách quan tâm, chăm sóc người khác, chuyện này Nguyễn Viên biết.
Mười ngày trôi qua, bệnh cảm của cô từ từ tốt lên, ho khan cũng không còn nữa.
Giọng nói lại trở về như cũ, mềm mại trong trẻo.
Anh mua cho cô một lọ mật ong rất lớn, cô uống cũng đã được hai phần ba bình.
“Somebody mixed my medicine” Cô không nhịn được gào lên, được nói chuyện bình thường đúng là quá tốt.
Cô gào xong liền ho hai tiếng, sau đó thấy Thẩm Dục từ trong phòng ngủ đi ra.
Thẩm Dục vừa ra ngoài đã thấy cô mặc xong áo quần, nhìn xung quanh: “Em vừa hát sao?”
Nguyễn Viên vội vàng lắc đầu: “Anh nghe nhầm rồi”.
Cô nở nụ cười giống như chưa có gì phát sinh, sau đó chạy về phía anh, ôm chầm lấy anh: “Em đi học đây, anh nhớ ăn sáng nha.
Buổi trưa em và Linh tử có hoạt động ở câu lạc bộ, buổi tối em sẽ về”.
Trong khoảng thời gian ở nhà với anh, cô càng thêm “dính” người, nhưng anh rất thích như vậy.
Anh ôm lấy rồi xoa đầu cô: “Ừ, nhớ uống thuốc”.
“Được rồi, em nhớ rồi” Cô cầm ba lô, đeo lên lưng, sau đó vẫy tay với anh, nói hẹn gặp lại, vô cùng vui vẻ đi ra cửa.
Anh không vội đánh răng, rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng, anh chọn một bộ đồ giống y chang màu sắc bộ cô mặc hồi sáng, sau đó anh đi ra ngoài, lái xe đến đại học C.
Lúc anh tham gia vào giải chuyên nghiệp, anh vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba, vì vậy trình độ cao nhất của anh chính là một tấm bằng tốt nghiệp cấp ba.
Anh cảm thấy cô rất quan tâm đến vấn đề học hành, vì thế thành tích của cô mới nổi bật như vậy.
Anh bị đả kích lòng tự trọng, cảm thấy để cô gả cho một người mới tốt nghiệp cấp ba thật sự là quá tệ, vì thế anh dùng một vài cách, nhanh chóng được đại học C cho phép đi học.
Anh cứ như vậy trở thành sinh viên hệ tiên tiến của đại học C.
Gần đại học C có một câu lạc bộ thể thao điện tử, mấy năm nay càng ngày càng có nhiều người tham gia.
Nguyễn Viên và Tiết Linh Quân cũng là thành viên của câu lạc bộ này, đương nhiên là do Tiết Linh Quân kéo cô tham gia, cô không muốn làm lộ thân phận của mình.
Hai mắt cô lúc cười cong lên như vầng trăng, đàn anh, đàn em muốn dạy cô chơi VGVD cô đều từ chối.
Ai có thể ngờ sinh viên nữ đáng yêu dễ thương này chính là người đứng top 1 của bảng xếp hạng vương giả, còn là quốc phục Điêu Thuyền.
Câu lạc bộ muốn tổ chức một giải đấu trong trường, mọi người đang bàn luận về quá trình cụ thể, đột nhiên trưởng câu lạc bộ nhìn điện thoại sau đó đập bàn một cái “Đùng”.
Một đám thành viên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt anh ta tràn ngập vẻ không thể tin được, nói: “Vừa mới nhận được tin, đại thần Thẩm Dục sẽ học đại học C hệ tiên tiến, khoa tài chính, chúng ta có cần lôi kéo anh ấy gia nhập không?”
Tiết Linh Quân ngồi bên cạnh Nguyễn Viên, cô ấy lập tức quay đầu nhìn cô bạn thân.
Trên mặt Nguyễn Viên rất bình tĩnh, cúi đầu dùng điện thoại nhắn cho anh một tin: “Nghe nói anh học hệ tiên tiến của đại học C, tại sao anh không nói cho em biết?”
Thẩm Dục không nhắn lại, cô ho khan hai tiếng sau đó giơ tay nói: “Hội trưởng, em thấy hơi khó chịu, em có thể về sớm không ạ?”
Trưởng câu lạc bộ đang bị tin tức làm cho phát