Tôi và Thanh Tuyết nói chuyện đến mười một giờ, lúc trở về văn phòng của bác sĩ, tôi không bất ngờ khi nhìn thấy Tạ Vĩ. Anh ta ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài văn phòng, trong tay cầm một xấp giấy tờ kiểm tra sức khỏe. Anh ta xem xét kết quả kiểm tra một lúc, ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, khi trông thấy tôi, anh ta lập tức đứng lên.
“Bác sĩ Bạc, cô có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô về bệnh tình của Thanh Tuyết.”
“Tôi rảnh, mời anh vào!” Tôi nhận kết quả kiểm tra từ tay anh ta, dẫn anh ta vào văn phòng, vì vào giờ nghỉ trưa, văn phòng không có ai.
Sau khi bước vào phòng, Tạ Vĩ tìm một chỗ ngồi xuống, im lặng không nói gì, đợi tôi xem xong tất cả các loại giấy tờ kiểm tra sức khỏe.
Thanh Tuyết mắc bệnh ung thư bạch huyết dạng U lympho tế bào B lớn lan tỏa, giai đoạn giữa. Thực ra tỷ lệ tử vong của bệnh ung thư rất cao, nhưng vài năm gần đây đã điều chế ra loại thuốc mới chuyên chữa ung thư, có hiệu quả chữa trị rất tốt. Hai năm qua, tỷ lệ sống sót của bệnh nhân mắc bệnh ung thư dạng U lympho tế bào B lớn lan tỏa đã tăng lên năm mươi phần trăm.
Mặc dù tỷ lệ chữa khỏi bệnh này so với các bệnh ung thư khác là tương đối cao, nhưng đối với tất cả bệnh nhân thì sống hay chết là kết cục mà họ không thể biết được. Hơn nữa, trong quá trình trị liệu phải trải qua tám đến mười lần hóa trị, có thể còn cần phối hợp làm phẫu thuật cấy ghép tế bào gốc tạo máu, mà quá trình này thực sự sống không bằng chết.
Gấp bệnh án lại, tôi bất giác đưa tay lên day trán đau nhức.
“Bác sĩ Bạc à, tôi nghe nói chủ nhiệm Dương đã từng chữa cho rất nhiều người mắc bệnh ung thư dạng U lympho tế bào B lớn lan tỏa, có đúng vậy không?” Tạ Vĩ thăm dò.
Tôi gật đầu. “Tôi làm ở bệnh viện này đã hai năm, từng gặp hơn chục bệnh nhân mắc loại bệnh này, trong đó có ba người xuất viện rồi.”
Anh ta vội hỏi: “Chẳng phải nói rằng tỷ lệ chữa khỏi là năm mươi phần trăm sao?”
“Tình trạng của mỗi người bệnh là khác nhau, số liệu thống kê không thể hiện được tất cả.”
Anh ta cúi đầu một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, tôi thoáng thấy khóe mắt ướt nước của anh ta. Anh ta nói: “Tôi mặc kệ tỷ lệ chữa khỏi là bao nhiêu, cho dù tỷ lệ sống chỉ là một phần trăm thì tôi cũng phải làm cho Thanh Tuyết sống tiếp… Xin bác sĩ nói cho tôi biết, tôi cần phải làm gì? Chỉ cần tôi làm được thì bất cứ việc gì thì tôi cũng sẽ làm cho cô ấy.”
Tôi nói với anh ta: “Anh không thể làm gì cho cô ấy cả, sự đau đớn và nỗi sợ hãi chỉ có mình cô ấy phải chịu đựng thôi.”
Là một bác sĩ khoa Ung bướu, mấy năm qua, tôi đã gặp quá nhiều người bệnh vật lộn giữa ranh giới sống chết, tôi không muốn thừa nhận một sự thực, đó là sống chết có số!
Cuộc đời của con người, nhìn thì có vẻ phong phú đa dạng, gắn bó nương tựa vào nhau, nhưng nghĩ kĩ lại thì lúc chúng ta được sinh ra cũng một mình, lúc chết cũng một mình ra đi, người thân, bạn bè, người yêu bên cạnh cũng chỉ là người đồng hành trên đường đời mà thôi.
Tình yêu, tình bạn, tình thân, đến lúc sinh ly tử biệt thì đều trở nên bi thương và gánh nặng. Mà cuộc đời con người vốn là hành trình nặng nề tiến về phía trước.
Nửa năm sau đó, Thanh Tuyết đã làm mười lần hóa trị.
Tôi chưa từng làm hóa trị, không biết cơn đau đớn này kinh khủng như thế nào, chỉ nhớ có bệnh nhân từng nói: “Sự đau đớn lúc làm hóa trị giống như có một lưỡi dao đang di chuyển trong mạch máu, đau không thiết sống.”
Tôi nghĩ, trong quá trình hóa trị Thanh Tuyết chắc chắn là đau lắm, nếu không cô ấy đã chẳng xé nát ga trải giường, cắn môi đến mức bật máu, nhưng cô ấy chưa bao giờ kêu một tiếng, cũng chưa bao giờ thấy cô ấy nhỏ một giọt nước mắt nào.
Mỗi lần nhìn thấy Thanh Tuyết đau đến nỗi toàn thân run rẩy, Tạ Vĩ đều ngồi bên cạnh giường cô, nắm lấy tay cô, kể cho cô nghe chuyện ở công ty, kể thành tích tiêu thụ hàng tháng, kể cho cô nghe nhân viên mới nào có thành tích tốt nhất, hoặc nói với cô công ty trở thành đại lý của loại thuốc mới nào.
Thanh Tuyết cắn răng lắng nghe, không phải không muốn nói mà là không thể nói nên lời.
Lần hóa trị thứ mười kết thúc, áo của Thanh Tuyết ướt đẫm mồ hôi giống như người vừa được vớt dưới nước lên, cô ấy yếu ớt dựa người vào gối kê, hít thở khó nhọc.
Tạ Vĩ xót xa đến nổi không thể nhìn tiếp được, anh ta bảo cô ấy là mình đi xuống lầu hút điếu thuốc rồi vội vàng bỏ đi.
Sau khi anh ta rời đi, ngón tay run rẩy của Thanh Tuyết nắm lấy bàn tay tôi, cố gắng nói vài từ: “Hôm qua tớ gặp Mục Sơn rồi.”
Tôi ngồi bên cạnh cô ấy, khuyên nhủ: “Đừng nghĩ ngợi gì nữa, cậu cố nghỉ ngơi đi.”
Cô ấy gật đầu, đầu ngón tay lướt qua gương mặt hốc hác, cười khổ một cái rồi không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, tinh thần của cô ấy đã khá hơn nên nói chuyện với tôi nhiều hơn.
Cô ấy nói, mấy năm qua, các bạn của cô ấy đều có những ông chồng hoặc ưu tú, hoặc là chu đáo, ân cần, hoặc là đẹp trai, vậy mà cô ấy vẫn chỉ có một mình. Bên cạnh cô ấy không phải là không có đàn ông tốt, Tạ Vĩ rất tốt, từ hồi đại học anh ta đã theo đuổi cô ấy, đến bây giờ cũng được đã được bảy năm rồi.
Anh ta đã hỏi cô ấy rất nhiều lần là: “Rốt cuộc em muốn tìm một người đàn ông như thế nào?”
Mỗi lần nghe thấy câu hỏi này, trong đầu cô ấy vẫn nhớ đến chàng thiếu niên đẹp trai dưới nét vẽ của mình.
Những năm qua, cô ấy đã rất cố gắng, tham gia các hoạt động của nhà trường, rèn luyện khả năng của bản thân, cô ấy còn học trang điểm, để bản thân cũng được xinh đẹp, thanh xuân như Ngô Sa Sa. Cô ấy nghĩ rằng bản thân mình trở nên tốt hơn thì khi nào Mục Sơn và Ngô Sa Sa chia tay, cô ấy sẽ trở thành chọn lựa tốt nhất của cậu ta.
Ngày nào cô ấy cũng phấn đấu cho sự nghiệp, để giữ hình thể cân đối, cô ấy đi tập gym, để bản thân trẻ trung, xinh đẹp, cô ấy học cách chăm sóc cơ thể, gặp khó khăn thế nào, cô ấy cũng luôn giữ tâm trạng thoải mái. Tất cả sự cố gắng của cô ấy cũng là để có một ngày sẽ không thua Ngô Sa Sa.
Tuy nhiên, tám năm trôi qua chỉ
đổi lại sự trưởng thành của cô ấy mà thôi. Cô ấy không còn là một cô nhóc nữ sinh khóc thút thít với nỗi đau tuổi thanh xuân nữa, nhưng cô ấy vẫn cố chấp tin rằng, Mục Sơn và Ngô Sa Sa sẽ chia tay, nhất định sẽ chia tay.
Hôm qua, cô ấy đã gặp Mục Sơn.
Mục Sơn đưa Ngô Sa Sa đi kiểm tra sức khỏe trước khi sinh. Cậu ta cẩn thận dìu cơ thể đã nặng nề, béo tròn của Ngô Sa Sa với khuôn mặt hân hoan, chờ đợi. Thanh Tuyết đi ngang qua họ, cô ấy đã trở nên gầy như que củi bởi sự gặm nhắm của thuốc kháng sinh, tinh thần ủ rũ, ánh mắt ảm đạm.
Ở cửa phòng siêu âm, cô nhìn thấy Mục Sơn và Ngô Sa Sa, mấy tờ giấy kiểm tra trong tay cô trượt qua kẻ tay rơi xuống. Thế giới của cô trong khoảnh khắc đó trở nên hỗn loạn, giống như đống giấy tờ bị vứt rơi đầy đất, cho dù có thu dọn thế nào cũng không thể để vào vị trí cũ được.
Mục Sơn nhìn thấy cô, ngẩn người giây lát rồi vội vàng bước đến. Cậu ta giúp cô nhặt mấy tờ giấy kiểm tra sức khỏe. Khi mắt nhìn thấy dòng chữ viết trên đó, cả người cậu ta cứng đờ, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đã nhòe nước của Thanh Tuyết.
Cô vội vàng quỳ sụp xuống cầm lấy giấy kiểm tra trong tay cậu ta, nước mắt cứ thế tuôn rơi, tầm nhìn mơ hồ rồi cũng dần dần rõ ràng, cô nhìn thấy rõ Mục Sơn đang đứng trước mắt mình.
Mục Sơn hơi mập một chút, trên gương mặt tuấn tú đã có dấu vết của tuổi tác, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, ánh mắt cũng không còn thuần khiết, ngây thơ như hồi mười tám nữa.
Cậu ta nhìn cô, rất lâu sau mới nói nhỏ: “Thanh Tuyết, lâu rồi không gặp.”
Cô cười đáp: “Đúng vậy, hôm nay thật trùng hợp! Cậu thay đổi nhiều quá.”
“Ừ, tám năm rồi, ai cũng phải thay đổi thôi.”
“…”
Thanh Tuyết chưa kịp nói gì nhiều thì Ngô Sa Sa đã bước đến, vẻ mặt tươi cười, ngạc nhiên. “Thẩm Thanh Tuyết? Là cậu thật à? Sao cậu lại gầy như thế này, suýt chút nữa thì tôi không nhận ra cậu đấy!”
Thanh Tuyết nói: “Ngô Sa Sa, còn cậu thì không thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như trước.”
“Thôi đi, cậu thấy tôi béo thế này…” Cô chỉ vào bụng dưới đang nhô ra của mình với gương mặt hạnh phúc, trái ngược hẳn với nụ cười khổ miễn cưỡng của Thanh Tuyết.
Sau một hồi hàn huyên giả tạo, Ngô Sa Sa lại hỏi: “Sao cậu lại ở bệnh viện, bị ốm à?”
Cô ngẩng đầu, liếc nhìn Mục Sơn vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn người vì kinh ngạc, cười đáp: “Không sao, khôngchết được đâu!”
Cô vịn tường, đi lướt ngang qua Mục Sơn.
Nhiều năm qua, trong giấc mơ, cô đã gặp Mục Sơn rất nhiều lần, họ giống như diễn viên trong bộ phim thần tượng, bước chầm chậm về phía nhau. Cô chưa bao giờ ngờ rằng, khoảnh khắc gặp lại ở ngoài đời lại châm biếm đến thế, cô quằn quại trước cái chết, còn cậu ta dìu người vợ béo tốt, chờ đợi đứa con sắp chào đời.
Cậu ta nhìn cô với ánh mắt xa cách, cho dù biết cô là một người sắp chết thì trong mắt cũng chỉ có sự kinh ngạc mà thôi.
Thanh Tuyết nói: “Bệnh viện là một nơi đặc biệt, mỗi ngày đều diễn câu chuyện sống và chết. Mỗi ngày đều có người chào đời, có người chết đi, có người vui mừng phát điên bên ngoài phòng sản, có người lại đau khổ cùng cực bên ngoài phòng phẫu thuật. Thế gian này có một kiểu trùng phùng mà chỉ cần một ánh mắt có thể khiến lòng nguội lạnh như tro tàn.”
Tôi khe khẽ thở dài, nhìn bóng dáng người đứng ngoài phòng bệnh, Tạ Vĩ đã đứng ở đó, nghe cô ấy nói.
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, vì anh ta đang cúi đầu, lầm lũi đứng ở đó rất lâu.
Thanh Tuyết mệt mỏi ngủ thiếp đi, tôi bước ra khỏi cửa văn phòng thì nhìn thấy Tạ Vĩ đang đứng chờ ngoài cửa.
Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, khóe miệng nở nụ cười chua xót. “Tôi và Thanh Tuyết quen nhau bảy năm rồi, bảy năm qua, tôi luôn tìm cách theo đuổi cô ấy, hy vọng có thể lấy cô ấy… Bây giờ tôi chỉ muốn cô ấy sống, có thể sống tốt, mỗi ngày nhìn thấy cô ấy khỏe mạnh là tôi không còn mong ước gì nữa.”
Tôi nói với anh ta: “Cô ấy đã kiên trì vượt qua mười lần hóa trị, chắc chắn có thể kiên trì đến cùng. Tôi tin cô ấy, anhcũng cần phải tin cô ấy…”
Anh ta gật đầu thật mạnh, cười nói với tôi: “Được!”