Nam Viên không còn lời nào để nói.
Khóe môi Tần Thu nhếch lên tia khinh thường, ánh mắt lại giống như muốn khóc.
- Chúng ta đã sớm chia tay ! Anh có bạch nguyệt quang của anh, tôi có thuốc ức chế của tôi. Anh còn trêu chọc tôi làm gì?
Tần Thu xoay người liền rời đi.
Nam Viên nhìn phương hướng cậu đi , nhướng mày: "Cậu còn quay lại để làm gì?"
Tần Thu dừng lại cước bộ, mặt không chút thay đổi quay đầu lại ...: "Tôi cần đi WC gấp, được chưa?"
Nam Viên mặt tối sầm, đi theo. Thời điểm nhìn thấy nữ nhân kia đứng ở cửa WC, Nam Viên chỉ còn kém viết bốn chữ "Tôi biết ngay mà" trên mặt.
"Tần ca! Nam ca!" Vương Minh mím môi, thật cẩn thận kêu lên.
Nam Viên nhìn chằm chằm Vương Minh, sắc mặt không tốt.
Tần Thu không nhìn phản ứng của hai người kia, lập tức đi vào WC, mở ra cửa gian WC nam.
Đại khái là sắc mặt của Tần Thu và Nam Viên đều khó nhìn, Vương Minh cũng bị hoảng sợ, nhưng cô vẫn cố lấy dũng khí, đối Nam Viên giải thích: "Nam ca, tôi và Tần ca không có chuyện gì đâu, hôm nay tôi rời nhà vội, đã quên đem. . . . . ."
Nghe Vương Minh giải thích, Nam Viên rốt cuộc ý thức được mình đã hiểu lầm Tần Thu.
"Nam ca, có thể xin anh giúp đỡ giữ bí mật chuyện này được không? Tôi không muốn người khác biết mình là Omega." Vương Minh thật cẩn thận hỏi han.
Sắc mặt lúc này của Nam Viên đã dịu xuống, nhưng với việc bản thân chán ghét Omega, cũng thật sự không thể làm ra biểu tình hòa nhã, chỉ hơi hơi gật đầu.
Vương Minh vốn muốn chờ Tần Thu ra rồi cùng trở về, nhưng cô thật sự sợ hãi Nam Viên. Nam Viên đứng ở cửa WC, hoàn toàn không có ý tứ rời khỏi, Vương Minh rối rắm một chút, vẫn là mở miệng trước nói tiếng cáo từ.
Chờ Tần Thu từ WC đi ra, cũng chỉ nhìn thấy một mình Nam Viên.
"Vương Minh đâu?"
"Không biết." Nam Viên đen mặt, "Cậu mang theo thuốc ức chế Omega bên mình làm gì?"
Thân thể Tần Thu cứng đờ, thiếu chút nữa nghĩ là Nam Viên hoài nghi cậu.
Lại chợt nghe Nam Viên nói tiếp: "Mang theo thuốc ức chế bên người, là muốn chuẩn bị tùy thời xum xoe sao? Tần Thu, trước kia sao tôi không biết cậu lại thích trêu ghẹo như vậy?"
Tần Thu vừa nghe, nháy mắt liền hiểu được, hẳn là nha đầu Vương Minh kia đã giải thích cho Nam Viên.
- Chỉ cần mình không bị bại lộ là tốt rồi!
Tần Thu ngẳng mặt lên, hướng Nam Viên cười trêu chọc: "Nếu không làm sao trước kia ảnh đế đại nhân lại coi trọng tôi chứ?"
Tâm Nam Viên nóng lên, thật muốn đem tiểu yêu tinh này nhấn lên tường, sau đó. . . . . .
Sau đó, Tần Thu ngay cả ánh mắt cũng không lưu cho hắn, xoay người bước đi.
Lửa trong mắt bị dập tắt, Nam Viên nhấc chân đuổi theo.
Hai người một trước một sau, trở lại đoàn phim.
Phân diễn của Kha Dĩnh vừa mới quay xong, chuẩn bị rời đi, vựa vặn đụng phải hai người.
"Các anh đi đâu vậy? Đạo diễn vừa mới tìm hai người đó!" Kha Dĩnh cười trêu ghẹo nói.
"WC!"
"Hút thuốc!"
Hai người đồng thanh trả lời.
Khuôn mặt tươi cười của Kha Dĩnh cứng đờ.
"Tôi đi WC, anh ấy đến WC hút thuốc." Tần Thu mí mắt cũng không nâng giải thích nói, "Vương đạo tìm tôi sao? Tôi đi trước."
Nam Viên ngay cả ý tứ giải thích cũng không có, liền theo sát bước chân của Tần Thu.
Thẳng đến khi hai người đi xa, tươi cười trên mặt Kha Dĩnh hoàn toàn biến mất.
Từ lúc CP Nam Tần xuất hiện, liền đem CP Nam Kha giẫm dưới lòng bàn chân. Kha Dĩnh liền chú ý đến hai người này, chú ý một chút, ngay cả ả cũng thấy được bầu không khí quỷ dị giữa hai người họ.
"Ha, tưởng rằng mình thanh cao lắm sao! Còn không phải kỹ nữ!" Kha Dĩnh phun một ngụm nước bọt, giẫm giày cao gót.
Kha Dĩnh cẩn thận suy nghĩ lại, bản thân mang tiền mới được vào đoàn, bồi kim chủ ngủ vài đêm mới đổi được vai nữ chính, mà Tần Thu thì? Tần Thu là một diễn viên tuyến ba, xuất thân diễn phim thần tượng, dựa vào cái gì có thể vào cùng một đoàn phim với ả? Hiện tại ả rốt cuộc hiểu được, còn không phải cùng một mặt hàng như ả sao?
Ai so với ai cao quý hơn nào?!
Kha Dĩnh ghen tỵ nghĩ: Nam nhân bên cạnh Tần Thu, chính là ông chồng quốc dân Nam Viên! Còn mình thì! Lại là cái tên trung niên hói đầu bụng phệ kia!
Bản thân ả cũng là một Omega xinh