CHƯƠNG 42:
Nam Viên kéo cậu đứng dậy, lấy thân mình làm chỗ dựa, dìu cậu đến ghế bên cạnh nghỉ ngơi. Từ đầu đến cuối, hương trà nồng đậm vẫn bao vây lấy Tần Thu, không cho tin tức tố trên người cậu thoát ra ngoài.
Một lọ nhỏ tương tự nước hoa đưa tới trước mặt Tần Thu.
"Cái gì vậy?" Tần Thu nhận lấy cái lọ, nghi hoặc nhìn về phía Nam Viên.
"Thuốc ngăn mùi." Nam Viên trả lời.
"Tôi có đem theo, ở trong balo." Thuốc ngăn mùi của Tần Thu là loại được đặc chế, giống mùi hương tin tức tố của cậu.
"Cái này có thể che đi mùi hương của tôi." Nam Viên trả lời, "Cũng là hương bạch lan."
Tần Thu hai mắt trừng lớn: "Anh luôn mang theo cái này bên người à?"
"Vì để tùy thời có thể xum xoe mà." Nam Viên hơi hơi lộ ra tươi cười.
Tần Thu: ". . . . . ."
Tần Thu có một loại xúc động muốn đem thuốc ngăn mùi đập lên đầu Nam Viên, bộ dạng hiện tại của mình còn không phải tại hắn! Chẳng lẽ hắn nghĩ chỉ dùng một lọ thuốc ngăn mùi là có thể thu mua cậu à?
Tần Thu mở nắp bình, phun lên người mình, nghiêng tay, lại phun lên người Nam Viên.
Hương vị tin tức tố trong không khí nháy mắt biến mất, chỉ để lại mùi thơm nhàn nhạt của bạch lan.
Cũng không biết Nam Viên mua thuốc ngăn mùi ở chỗ nào, hiệu quả quả thật đúng là không tồi, hơn nữa khác với loại thuốc ngăn mùi dành cho Omega của cậu, thuốc ngăn mùi này rõ ràng có tác dụng cho mọi giới tính.
Giống như là nhìn ra tâm tư của cậu, Nam Viên cúi đầu ôn nhu nói: Em cầm đi, tôi tặng cho em đấy."
Tần Thu cũng không khách sáo, đem cái lọ bỏ vào trong túi.
Xê dịch mông, đưa lưng về phía Nam Viên.
Nam Viên cũng xê dịch mông theo, kề sát vào cậu, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Tần Thu hừ lạnh một tiếng: "Anh nói xin lỗi làm gì, là diễn xuất của tôi quá kém."
Nam Viên cười làm lành nói: "Tôi không phải cố ý không nói cho em, nhưng chuyện này, em khẳng định sẽ không chịu, nếu như nói với em, chỉ sợ em khẩn trương rồi diễn không tốt."
Tần Thu giận: "Đây là phim trường, vẫn đang quay! Nếu như bị những người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?!"
"Không ai phát hiện đâu! Từ góc độ của những người khác và máy quay nhìn không được tôi đánh dấu em!" Nam Viên thở dài một hơi, "Động tác của tôi rất nhẹ, trên cổ em ngay cả dấu vết cũng nhìn không ra."
Lời của Nam Viên, làm cho Tần Thu hơi an lòng một chút. Những vẫn như cũ thực giận.
Loại chuyện không lịch sự chưa được cậu đồng ý đã tự tiện dùng tin tức tố buộc cậu tiến vào kì động dục này, tuy rằng là bởi vì muốn cậu quay tốt cảnh này, nhưng có trời mới biết cậu thiếu chút nữa bị hù chết.
Camera ở ngay bên cạnh, đạo diễn, nhân viên công tác, còn có các diễn viên khác đều nhìn bọn họ chằm chằm, mà bọn họ ngay dưới cái nhìn chăm chú của người xung quanh, hoàn thành một cái đánh dấu tạm thời, lá gan Nam Viên bộ lớn lắm hả?
"Em cứ giấu diếm thế để làm gì?" Thanh âm của Nam Viên vang lên sau lưng, có chút khó hiểu mà hỏi cậu.
Tần Thu không muốn trả lời vấn đề này, nhịn không được quay đầu lại: "Câm miệng!"
Nam Viên: ""(⊙x⊙)!"
Gian nan quay xong một cảnh, cảnh quay còn lại sẽ dễ dàng một chút.
Nhưng bởi vì vừa mới bị Nam Viên tiến hành đánh dấu tạm thời, hơn nữa bị dư vị của "ngụy động dục" quấy phá, trạng thái lúc sau của Tần Thu có chút kém, chỉ cần tới gần Nam Viên, tứ chi liền nhũn ra, mặt đỏ tai hồng.
May là Từ Khiếu hiểu lầm là do lúc nãy quay đi quay lại, làm cho thể xác và tinh thần của Tần Thu mệt mỏi, cho nên không nói thêm gì.
Cho dù là như thế, mấy lần quay sau, Tần Thu vẫn bị NG vài lần.
Đợi lúc Từ Khiếu tuyên bố hôm nay dừng lại, sắc trời cũng đã tối đi.
Mọi người đều quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Tần Thu và Trình Hạo ở chung một phòng, vốn là Nam Viên muốn ở chung với Tần Thu, nhưng lại bị Tần Thu không do dự cự tuyệt, cầu người không được, đành phải đáp ứng để Tần Thu và Trình Hạo ở chung, mà chính mình thì ở cùng với Tạ Tấn Trạch một phòng.
Đối với Trình Hạo, Nam Viên vẫn là có điều yên tâm, không nói Trình Hạo từ đầu đến cuối đều là bộ dáng đứng về phía hắn, Nam Viên chính là biết Tạ Tấn Trạch và Trình Hạo phát sinh quan hệ, theo nhìn nhận của hắn, Trình Hạo dĩ nhiên là nằm dưới, ở cùng Tần Thu là Omega hẳn là không có vấn đề.
Ban ngày hôm nay, Trình Hạo trở về công ty một chuyến, nói là đi xem thông cáo khác một chút, một ngày cũng chưa nhìn thấy người. Buổi tối Tần Thu trở lại khách sạn mới nhìn thấy y.
"Hôm nay quay thế nào rồi?" Trình Hạo hỏi.
"Cũng được." Tần Thu không nói chuyện bị Nam Viên đánh dấu ở trước mắt mọi người.
Tần Thu nói sang chuyện khác: "Anh không phải nói có chuyện gấp sao? Thế nào? Xong rồi?"
"Ừ, xong rồi." Nói đến đây, trên mặt Trình Hạo lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói với Tần Thu: "Lát nữa tôi ra ngoài một chuyến, không biết khi nào thì về, cậu đi ngủ sớm đi, không cần chờ tôi."
"Được." Tần Thu gật gật đầu.
Thu thập một chút đồ vật này nọ, Trình Hạo nhìn thời gian, thấy không sai biệt lắm liền đi ra ngoài.
Ra khỏi khách sạn, lại đi qua vài cái phố, cuối cùng đứng trước cửa quán Malatang
Bên trong quán Malatang, một nam nhân cười cười hướng y ngoắc ngoắc.
"Trình Hạo! Bên này bên này!"
Trình Hạo nhíu mày, đi qua đó.
"Tạ ca, anh đến lâu chưa?" Trình Hạo một bộ áy náy, nói, "Tôi nói chuyện với Tần Thu một lát, không nghĩ đến quá giờ, để anh đợi lâu!"
"Không sao không sao!" Tạ Tấn Trạch liên tục xua tay, "Tôi vừa gọi món trước rồi."
Trình Hạo lấy hợp đồng đã đóng dấu từ trong balo, đưa cho Tạ Tấn Trạch: "Đây là công ty của chúng tôi đưa cho Viên ca, chính là muốn Tần Thu xào nhiệt độ với Viên ca, anh xem chút là được, tìm thời gian cự tuyệt đi."
Tạ Tấn Trạch lười xem, trực tiếp bỏ hợp đồng vào trong túi: "Tôi lát nữa đưa cho Viên ca, chờ xem xong là thông cáo gì, nếu có thể đáp ứng, Viên ca khẳng định không ngại để Tần Thu cọ nhân khí."
"Được!"
Trình Hạo mỉm cười: "Ở đoàn phim mấy ngày nay, miệng chắc nhạt lắm rồi, Malatang hôm nay tôi mời khách, Tạ ca anh cứ ăn thoải mái!"
Tạ Tấn Trạch ngượng ngùng: "Vẫn là tôi mời đi, lần trước chiếm tiện nghi cậu, bữa cơm này coi như tôi bồi tội!"
Một chút cơm đã muốn bồi hết