CHƯƠNG 44:
Kịch bản hoàn toàn bị xáo trộn.
Không có cảnh khóc, cũng không có cảnh hôn.
Nam Viên không biết tại sao Tần Thu đột nhiên lại làm vậy, nhưng độ ấm trên môi hoàn toàn là chân thật. -- Tần Thu hôn hắn, Tần Thu đang hôn hắn.
Nam Viên mơ màng rồi.
Tính chuyên nghiệp được rèn luyện hằng ngày, khiến hắn không có kích động bật người nhảy dựng lên, hắn nhẹ nhàng ôm Tần Thu, tùy ý cho đối phương quấy phá trên miệng mình, không dám làm ra động tác đáp lại.
Hắn không chắc, rằng Tần Thu hiện tại làm vậy, rốt cuộc là bởi vì muốn diễn tốt, hay là bởi vì cái gì khác. . . . . .
Tần Thu chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt một số việc.
Nói cậu bị Nam Viên làm cảm động cũng được, hoặc là bị kịch bản ảnh hưởng cũng được.
Cậu chính là muốn khóc liền khóc.
Nghĩ muốn hôn liền hôn.
Đương nhiên, giây tiếp theo Tần Thu nhận thức bọn họ còn đang quay phim, nhưng Từ đạo lại không kêu "Cắt", không biết rằng hắn quên vì sốc, hay cảm thấy cậu "diễn" như vậy cũng có thể?
Vì thế Tần Thu đã đâm lao thì phải theo lao, tiếp tục diễn.
Rời khỏi môi Nam Viên, Tần Thu một phen đè Nam Viên trên mặt đất, ngón tay mơn trớn nút áo sơ mi của Nam Viên, một nút, lại một nút. . . . . .Toàn bộ được cởi, lộ ra lồng ngực cùng cơ bụng tám múi.
"Cắt!"
Từ Khiếu rốt cuột cũng kêu ngừng.
Tần Thu từ trên người Nam Viên đứng lên, Nam Viên cũng đứng lên, kéo lại quần áo, đem nút áo sơ mi cài lại. Tần Thu hơi đỏ mặt, nhưng ánh mặt lại lưu luyến nửa người trên của Nam Viên.
Từ Khiếu rời mắt khỏi màn hình giám sát, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Thu, nước mắt của Tần Thu đã ngừng rơi, hốc mắt có chút hồng, Từ Khiếu hướng cậu giơ ngón tay cái: "Tần Thu, hôm nay lần đầu tôi phát hiện, diễn xuất của cậu lại có thể linh hoạt như vậy, cảnh này sửa không tồi."
"Thời điểm Hạ Thiên tuyệt vọng như vậy, chờ đợi Nghiêm Đông đến, một hồi diễn khóc như vậy thật đúng là thích hợp, cảnh hôn cũng không sai, như vậy cho dù lượt bớt, lúc cởi áo Nam Viên, người xem hẳn là cũng đoán được kế tiếp phát sinh chuyện gì."
Cảnh hôn đương nhiên tốt, lúc đầu Từ Khiếu đã nghĩ muốn thêm cảnh hôn, nhưng Nam Viên không đồng ý, lần này Tần Thu chủ động hôn Nam Viên, Từ Khiếu nhanh tay quay lại cảnh này.
Từ Khiếu đương nhiên thấy được Tần Thu có chút kích động.
Hắn đoán Nam Viên đã làm gì đó cảm động Tần Thu, cho nên Tần Thu khó kìm lòng nổi mới có thể diễn như vậy. Nhưng kết quả rất tốt, cải biên như vậy, khiến cho cảnh này càng thêm chân thật.
Cảnh này xem như quay xong rồi.
Tần Thu vừa đi sang một bên, Trình Hạo liền đem khăn ướt tới, còn có chút ấm.
Tần Thu nhận lấy khăn, xoa xoa mặt, cuối cùng che mắt nghỉ ngơi.
"Tần Thu, cảnh này diễn cảm động quá đi nha!" Trình Hạo cười hắc hắc nói, "Thế nào, hôn môi Viên ca có cảm giác thế nào hả?"
Tần Thu cười nhạo một tiếng: "Muốn biết lắm à?"
Ánh mắt bị khăn lông che đi, chỉ có khóe miệng hơi hơi gợi lên. Trình Hạo nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của Tần Thu, không khỏi nhớ tới cảnh quay vừa mới xem vừa rồi.
Tuy rằng biết là quay phim, nhưng loại tình tiết này, không khỏi có chút ám muội. Huống chi y còn là người biết được mọi chuyện.
Chợt nghe Tần Thu nói tiếp: "Muốn biết thế nào, anh đi tìm Tạ ca thử xem không phải sẽ biết?"
Tần Thu không biết chuyện giữa Trình Hạo và Tạ Tấn Trạch, nhưng vẫn theo bản năng cảm giác được hai người này có gì đó, dù sao thì Trình Hạo vẫn hay mách lẻo, báo cáo chuyện của cậu cho Tạ Tấn Trạch, còn không ít lần. Rõ ràng bản thân là người đại diện, khuỷu tay lại bẻ ra bên ngoài, người không biết còn tưởng rằng y là trợ lý của Nam Viên đấy chứ.
Trình Hạo nghe vậy, như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên.
Cùng người đó hôn, y chính là đã sớm được cảm thụ qua, cũng không chỉ đơn giản là cánh môi chạm nhau, mà là nụ hôn đầy ướt át. . . . . .Buổi tối ngày hôm trước, không chỉ hôn, bọn họ còn. . . . . .
Nghĩ đến đây, ngay cả lỗ tai đều nóng lên.
Trình Hạo có chút bực bội: "Các cậu là hôn môi đấy, cậu còn bình tĩnh thế sao? Dám nói cậu và Viên ca chưa quay lại?"
"Ừ, chưa."
Tần Thu mỉm cười: "Nhưng rất nhanh sẽ tới."
Trình Hạo sửng sốt, ngay cả ngượng ngùng cũng quên, vội vàng truy hỏi: "Cậu nghĩ thông suốt rồi, quyết định đồng ý với Viên ca? Tôi đã sớm nói rồi, Viên ca tốt với cậu như vậy, cậu sao nỡ để người ta chờ đợi!"
Tần Thu nhìn Trình Hạo một lời lại một lời nói tốt cho Nam Viên, nhất thời không biết nói gì, này rốt cuộc là người đại diện nhà ai hả?
"Tôi dù sao cũng là Omega, chuyện quan trọng như tìm Alpha, không nên suy xét một chút à?" Tần Thu tức giận nói.
Trình Hạo lắc lắc đầu: "Cần suy xét gì nữa hả, Viên ca có gì không tốt sao? Tuy rằng đối với những người khác rất lạnh nhạt, nhưng hắn đối cậu đâu có vậy, chuyện gì cũng nghe cậu. Nhiều nhất chỉ là phương diện kia không được. . . . . ."
"Câm miệng!" Tần Thu không thể nhịn được nữa.
Chuyện X lãnh đạm này không phải qua từ lâu rồi sao?
Trình Hạo không ngậm miệng, tiếp tục cằn nhằn: "Cũng không phải không thể giải quyết thông qua ngoại vật, tôi biết có một quán bán canh bồ câu, bổ thận tráng dương, hiệu quả cao lắm á!"
Tần Thu: ". . . . . ."
Cậu tuyệt không muốn biết cái gì mà canh bồ câu cái gì mà bổ trận tráng dương kia. Trực giác nói cho cậu, canh này tuyệt đối có vấn đề!
"Hơn nữa, cậu cũng không phải không thích Viên ca!" Trình Hạo lại nói, "Tôi thiệt không hiểu nổi cậu, cậu thích Viên ca, Viên ca cũng thích cậu, chuyện đơn giản vậy thôi, bên nhau không phải xong rồi à?"
Tần Thu thở dài.
Cậu thừa nhận lời Trình Hạo nói có một câu rất có lý, rõ ràng là một chuyện đơn giản vậy thôi, lại làm cho cậu vừa nghĩ đến liền phức tạp. Các gì mà Omega với không Omega, bất quá là một câu thích hay không mà thôi.
Tần Thu thích Nam Viên. Sáu năm trước thích, hiện