Những ngày cuối đời lại được nghe lời tỏ tình của anh, tôi nhất thời trầm lặng, miệng hơi há ra, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả, thay vào đó là nước mắt vương ra lã chã.
Tôi vội vàng cầm chăn trùm kín cả lên mặt mình, thấy vậy, Vương Đề Hiền cầm chăn tôi kéo xuống, hai tay anh nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt của tôi.
"Tại sao em lại khóc?"
Nghe giọng nói anh trầm ấm nhẹ nhàng xoa dịu ở hai bên cánh tai, được nhiệt độ ấm áp của anh bao phủ quanh cả người mình, tôi nức nở, vươn tay ôm lấy khuôn mặt của anh, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy dài trên gò má của anh.
"Vậy tại sao anh lại khóc?"
Anh không thể trả lời tôi, tôi cũng không thể trả lời câu hỏi trước đó của anh.
Bốn mắt chúng tôi nhìn nhau, trong khoảnh khắc này, trong tâm trí của chúng tôi chỉ có nhau.
Vương Đề Hiền hạ thấp dần đầu xuống, tôi cũng thuận theo hành động của anh mà nhắm mắt lại.
Cánh môi anh chạm nhẹ vào môi tôi, nhẹ nhàng hôn lấy tôi.
Tôi yêu thương anh nhiều năm như vậy, ở bên anh nhiều năm đến thế, đây là nụ hôn ngọt ngào và êm dịu duy nhất mà anh dành cho tôi.
Một nụ hôn không bao chứa sự miễn cưỡng hay dục vọng.
Chị là một nụ hôn thôi.
Một nụ hôn cuối cùng.
Vương Đề Hiền rời khỏi môi tôi, anh di chuyển hôn lên trán tôi, bàn tay nâng niu vuốt mái tóc tôi vén ra sau mang tai, đôi mắt anh lưu luyến nhìn tôi.
Tôi chớp mắt, một giọt lệ theo đó cũng rơi ra.
"Em muốn đi thăm mộ bố mẹ." Tôi khe khẽ nói.
Vương Đề Hiền tựa đầu lên ngực tôi, anh biết đây là nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của tôi nên gật đầu, thuận theo ý tôi.
Anh nhanh chóng đi lên trên tầng lấy một chiếc áo bông ấm áp mặc vào cho tôi, cẩn thận đeo tất và xỏ giày vào chân tôi, xong sau đó bế tôi ra ngoài rồi đặt tôi lên xe bởi vì phù chân khiến cho tôi không thể đi lại được.
Tôi nhớ rằng mình chỉ nói địa chỉ nghĩa trang chôn cất bố mẹ với anh một lần duy nhất, thấy anh một mạch đi thẳng tới đúng nơi đó mà không cần hỏi hay tra thông tin, trong lòng tôi xúc động.
Hóa ra anh còn nhớ.
Khu nghĩa trang là nơi để chôn cất người chết, nghe tên qua ai cũng phải rùng mình, thấy sau ót lành lạnh, nhưng thực chất nơi đây không hẳn là đáng sợ như vậy.
Ở đây thoáng rộng, có rất nhiều cây xanh và nắng, hoa Cúc Họa Mi, hoa Mẫu Đơn, hoa Cẩm Tú Cầu nở đầy khắp nơi, có những cánh bướm dập dìu, không khí rất quang đãng.
Là một nơi an nghỉ rất bình yên, tiễn người từ cõi trần đi đến kiếp luân hồi.
Tôi quỳ xuống trước phần mộ của bố mẹ, chắp tay trước ngực, nước mắt khẽ rơi xuống bãi cỏ xanh được cắt tỉa gọn gàng dưới chân.
Bố mẹ, con nhớ hai người.
Sắp tới đây thôi, con gái của bố mẹ sẽ cùng nằm lại với hai người.
Xin lỗi vì đã phụ lòng nuôi dưỡng sinh thành.
Bố mẹ mong tôi sống được trọn kiếp đời người, tôi lại chết khi tuổi còn chưa ngoài ba mươi.
Vương Đề Hiền đặt bó hoa bách hợp trắng trên phiến đá cẩm thạch trước bia mộ, cũng quỳ xuống chắp hai tay.
Xong anh đứng lên đỡ tôi dậy, dìu tôi quay trở lại bãi đỗ xe.
"Em còn muốn được đi đâu nữa không?" Anh hỏi tôi, ân cần ôm tôi vào lòng.
Tôi lắc lắc đầu, thân người rất mệt mỏi, lồng ngực như bị một thứ nào đó ép lại rất khó thở, mắt mũi tối mù, choáng váng.
Nhưng tôi không nói với anh, sợ anh lo lắng.
Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, tôi chỉ muốn được ở bên anh.
Khu nghĩa trang này cách thành phố một khoảng đường khá xa, lúc chúng tôi đi đã sắp hết chiều, giờ về lại thành phố, trời đã đen nhẻm từ bao giờ.
Đèn điện nhấp nháy được treo khắp nơi, những hình nhân người tuyết, cây thông noel hay những đứa trẻ vây quanh cha mẹ để được dắt đi chơi ngày giáng sinh hiện lên quanh tầm mắt của tôi.
Tôi nhìn ngoài đường tấp nập và đông vui như vậy, nhìn những cung đường nhộn nhịp đèn xe chạy hay những tòa cao ốc bật đèn đủ màu sắc, trong lòng cũng nôn nao.
Tôi cũng muốn được đi chơi giáng sinh, chỉ là tình trạng cơ thể không cho phép.
Lúc đang ngây ngẩn dựa đầu vào cửa kính xe, bỗng Vương Đề Hiền dừng xe lại.
Tôi nhìn anh vòng từ cửa buồng lái bên này đến mở cửa xe chỗ tôi ngồi, tiếp đó cõng tôi ra ngoài.
Đối diện với đôi mắt ngơ ngác của tôi, anh chỉ cười.
"Anh cho em xem cái này."
Thế là tôi ngoan ngoãn để anh cõng đi.
Vương Đề Hiền cõng tôi đi qua quảng trường thành phố, nhìn những đứa trẻ vui đùa chạy qua trước mặt, đáy mắt