Hiểu Phù đi trên hành lang trường đại học, cô bước rất nhanh, như là muốn chạy trốn vậy.
Mấy người học cùng tiết với cô ban nãy cứ thấy cô thì chụm đầu vào nhau nói, khẽ mấy tiếng rồi chỉ vào cô bật cười.
Hẳn là họ đang tò mò không biết rốt cuộc cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Vương Đề Hiền thường ngày có phải là mấy hôm nay không được gặp anh, vì thế liền quá xúc động đến bật khóc hay không?
Hiểu Phù đỏ mặt xấu hổ, vội bước vào trong thư viện trường.
Thực ra hiện tại cô rất muốn về lại ký túc xá để tránh những ánh nhìn kì quái của những người đi đường, nhưng cô năm 19 tuổi quá lười, bốn bài luận văn chưa làm mà trong khi đó cuối tháng này đã phải nộp rồi!
Hiểu Phù thời đại học ngày ngày tìm cách để tiếp cận Vương Đề Hiền, thành ra bài tập bỏ bê, tính lại nghịch ngợm năng nổ, thứ duy nhất mà những người giảng viên hài lòng ở cô chỉ có cái miệng nhanh nhảu đáng yêu!
Nhớ lại một thời bồng bột khi xưa, Hiểu Phù 24 tuổi đã có chồng chỉ muốn ngay lập tức tìm một cái hố nhảy vào.
Không gian bên trong thư viện trường yên tĩnh, hầu hết những sinh viên ở trong đây đều chỉ tập trung học, không ai để ý đến Hiểu Phù lên xem ra cô có thể an tĩnh mà làm bài tập ở trong này.
Hiểu Phù lấy quyển sách liên quan đến ngành học máy tính, tìm một góc bàn không có người để ngồi.
Chợt ánh mắt cô dừng lại, nhìn Vương Đề Hiền cùng một người bạn của anh đang đứng dậy rời khỏi một chiếc bàn.
Thấy chiếc bàn đã trống hiện ngay trước mặt mình, Hiểu Phù cũng không kiêng nể gì mà ngồi vào luôn bên cạnh chiếc bàn đó.
"Vương Thần vừa rời đi thì Hiểu Phù đã vào ngồi rồi.
Không biết rốt cuộc là si mê bao nhiêu mà có thể tùy tiện như vậy?"
Có mấy đứa con gái đứng cách xa xa đó để ý đến Hiểu Phù, nhịn không được mà sôi nổi bàn tán.
"Mày không học cùng tiết tao nên không biết, lúc Vương Đề Hiền vừa mới bước vào từ cửa lớp, cô ta đã khóc đấy!"
Vừa nói hai người đó vừa liếc liếc sang cô, Hiểu Phù có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của họ lướt qua người mình, cơ thể cứng đờ cả lại, mặt đỏ lên vì xấu hổ.
Làm ơn đừng có ai nhắc về nó nữa được không?
Da mặt cô mỏng lắm, không chịu nổi mấy lời dòm ngó đâu.
Hiểu Phù mở chiếc máy tính xách tay, lúc di chuyển con chuột, tay cô không may động vào một chiếc bút để bên cạnh làm nó lăn trên bàn rồi rơi xuống dưới đất.
Cô vội khom người nhặt lại nó lên, nhưng khi nhìn kỹ lại cây bút máy ấy, cô nhận ra đây không phải là bút của cô.
Cô không sử dụng loại bút này, đây là của vương Đề Hiền bỏ quên.
Cô nhận ra nó, đây là cây bút máy mày Lãnh Ái Hy tặng cho anh.
Vương Đề Hiền rất trân trọng nó, dù cho là mấy năm sau, dù cây bút này không còn dùng được nữa, nhưng anh vẫn cất giữ cẩn thận ở trong hộc tủ, đôi khi dọn qua bàn làm việc của anh, cô sẽ thấy nó.
Hiểu Phù mím môi, cảm thấy trong lòng mình chua xót.
Quả nhiên, dù thời thế có thay đổi thế nào, Lãnh Ái Hy vẫn luôn giữ một phần rất lớn bên trong trái tim anh, còn hơn cả cô.
Hiểu Phù bỏ qua sự ủy khuất ở trong lòng, cô dọn lại sách vở,