(Chương truyện có chứa nội dung 18 +, nếu chưa đủ tuổi, xin hãy lướt qua chương tiếp theo.)
“Ư… ưm hưm!… Ha a….”
Đây là đâu vậy? Tại sao cơ thể cô lại nóng như thế này? Phía dưới… đau quá.
Hiểu Phù mơ màng lấy lại ý thức, mắt của cô không thể nào mà mở to ra được do khóc quá nhiều, lông mi bị nước mắt thấm đến nặng nề.
Cả trên khuôn mặt và thân người trắng nõn giờ đây đều đã nhuốm một màu đỏ [email protected] tình.
Cô không thể nhìn rõ được thứ gì cả, bao quanh tầm mắt cô đều là một lớp sương mù dày đặc.
Thoang thoảng trong không gian mơ hồ, cô nghe thấy bên tai là một hơi thở vừa quen vừa lạ.
Có một người nào đó đang tiến sát lại gần cô, giữ lấy gáy cô mà hạ xuống một nụ hôn rất đậm.
Nhưng nụ hôn đó không hề ngọt ngào một chút nào, nó rất c ường bạo như người này đang trút giận lên người cô vậy.
Cô có biết đến người này không? Anh ta đã đưa cô đi đâu thế?
Ưm!… Không muốn… môi cô đau quá.
Đừng cắn lên đó mà.
Hiểu Phù trong vô thức lẩn tránh khỏi cái hôn không mấy dịu dàng đó, nhưng người kia đã giữ cô lại, càng thêm tức giận mà cắn mạnh lên môi cô, day ra cả máu.
Một cỗ mùi tanh nồng bất chợt xông vào trong khoang họng khiến cho cô tỉnh táo lại đôi chút.
Bờ môi bị dày vò không thương tiếc, Hiểu Phù đau đớn đặt tay lên trước ngực của người đó, muốn đẩy ra.
Nhưng cả cơ thể của cô hiện giờ như là một món đồ chơi vậy, cô không thể cử động được, sức lực cũng đã bị thuốc ngấm làm cho tiêu tan hết từ tận bao giờ.
Hiểu Phù bị hôn đến thiếu dưỡng khí, khi cô theo bản năng vội vàng giãy ra khỏi cái ôm của người đó, từ phần bụng bên dưới bất ngờ truyền đến một cơn đau làm cho Hiểu Phù bị động mà kêu lên một tiếng, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt vào nhau.
“Muốn chạy sao? Nếu vậy thì tôi sẽ cho em biết, cả đời mà em đừng hòng mà thoát khỏi tôi.”
Một giọng nói lạnh lùng bất chợt vang lên đã kéo về tất cả những lí trí của cô.
Bấy giờ Hiểu Phù như mới từ trong cơn mê tỉnh dậy, đôi mắt cô mờ mịt nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của một người đàn ông, khoé môi run lên, mấp máy.
“Đề… Hiền? Anh… Á!… Ha… a…?!”
Đột ngột Vương Đề Hiền đẩy mạnh thắt eo vào sâu bên trong khiến cho Hiểu Phù thốt kinh mà rên lên một tiếng kiều mị.
Cô hoảng hốt, đương theo ánh sáng mơ hồ của cây đèn ngủ đầu giường mà nhìn xuống phần gia0 hợp ở giữa hai cơ thể.
Một nửa của thứ đó vẫn còn chưa vào hết, vậy mà bên dưới u hoa đã c ăng trướng đến không thể chịu nổi.
Một dòng suy nghĩ bất chợt hiện lên trong tâm trí thoáng chốc đã làm cho khuôn mặt của cô tái xanh cả lại.
Anh và cô… đang làm chuyện đó?
Vương Đề Hiền vốn đã định một lần vào hết, nhưng thứ ấy của anh đã bị một tấm màng nào đó ngăn lại.
Trong đôi mắt của anh xoẹt qua một tia âm u, mặc cho Hiểu Phù ở bên dưới thân anh phát hoảng lên mà cầu xin anh dừng lại, Vương Đề Hiền đã rút căn vật đó