Dù cho sự việc có xảy ra thế nào, thì việc học cô cũng không thể bỏ dở được.
Hiểu Phù dậy từ sớm, biết Quý Cẩm Nga không muốn ở cùng một nơi với mình, càng e ngại việc bị người ta dòm ngó nên cô hiểu chuyện mà tự mình đi học trước.
Từ khi cô bước ra khỏi căn phòng kí túc xá cho đến khi bước vào trong giảng đường, những ánh mắt cay nghiệt vẫn cứ mãi dõi theo cô.
Hiểu Phù cố lờ đi những ác cảm trong biểu cảm của họ, cô bước lên chỗ bàn ngồi, đi tới một góc bàn còn trống mà ngồi xuống.
Ở đó có sẵn một số sinh viên đang ngồi, thấy cô đến, bọn họ đều vội vã thu dọn lại sách vở rồi đi chen chỗ với mấy bàn khác, chẳng mấy chốc, cả một dãy bàn rộng rãi chỉ trơ trọi có một mình cô.
Cô không để tâm lắm, hoặc nói đúng hơn là làm như không hề bận tâm tới chuyện đó, bắt đầu lấy sẵn luận văn và đồ dùng ra để học.
Trong khi cô đang xót xa nhìn vào một bên góc trái của điện thoại bị hỏng màn hình, đột ngột có một ai đó đi tới bên cạnh bàn của cô, dùng tay gõ xuống bàn cô một vài cái.
“Này, cậu đi đến phòng giáo viên đi.”
Hiểu Phù ngước mắt nhìn người đó.
“Có chuyện, một giảng viên nói với tôi là rất hài lòng về bài giảng văn tháng trước cậu nộp lên cho ông ấy, ông ấy nói nó rất xuất sắc, ông ấy muốn bàn luận thêm với cậu.”
Hiểu Phù càng kinh ngạc hơn nữa.
Chẳng phải hiện tại, bất cứ giáo viên hay sinh viên nào cũng đều né tránh hết sức để tránh đụng phải cô sao? Họ còn hận không thể ngay lập tức bay hơi khi chỉ vô tình đi cùng cô trên một hướng đường đi rồi để bị người ta nói này nó nọ.
Đến cả cô gái kia sau khi nói với cô một vài câu ngắn gọn cũng vội vội vàng vàng đi mất.
Vị giáo viên ấy không hề bận tâm việc sẽ bị người ta nghĩ ngợi hay sao?
Hiểu Phù nhìn thấy giờ học cũng sắp bắt đầu nên nhanh chóng thu gọn lại những thứ đồ bày trên bàn, đeo cặp sách đi đến văn phòng giáo viên.
“Thầy cho gọi em ạ?” Hiểu Phù gõ lên cửa phòng mấy cái, đến khi có giọng nói đáp lại bên trong thì mới dám đẩy cửa bước vào.
Người thầy giáo thấy cô đến, niềm nở tiến đến đón cô vào trong phòng ngồi xuống.
“Đúng rồi.
Lại đây lại đây.
Thầy có chút chuyện muốn nói với em, em biết mà.”
Ông ta đi đến đóng lại cửa phòng, liếc mắt nhìn Hiểu Phù đang lơ đãng hướng về một tủ đồ treo đầy huân chương và bảng khen thưởng, khoé môi run rẩy, đầu lưỡi khô rát liếm liếm lên cánh môi mỏng tang.
Đột ngột ông ta nhào tới ôm lấy Hiểu Phù từ phía sau, mất khống chế mà cả người nóng hết cả lên luôn rồi, không đợi được.
Ông ta là đã để mắt đến Hiểu Phù từ lâu lắm rồi, nhìn cơ thể của cô gái xinh đẹp uyển chuyển, ông ta vừa thấy liền nổi lên máu dê trong người.
Nhưng từ trước đến giờ không dám động đến người ta vì nghe đồn cô có quan hệ khá thân mật với Vương Đề Hiền, nhưng những tin tức dạo gần đây ông ta nghe được lại nói rằng cô là một đứa con gái phóng đãng đã qua lại với nhiều người đàn ông khác nhau.
Vậy chắc thêm cả ông ta cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Hiểu Phù thét lên kinh hãi, cô hoảng loạn khi bị ông ta đột ngột ôm vào eo như vậy.
Nhìn đôi bàn tay mập mạp của gã người đàn ông trung niên đang có ý định sờ soạn trên khắp cơ thể của mình, sắc mặt cô trắng bệnh, dịch dạ dày sôi lên ở trong thành ruột.
“Thả… Thả tôi ra!”
“Đừng vội đi mà cô gái.
Cơ thể này đã qua mấy người như vậy, có thêm tí dấu tay nữa cũng có mất gì đâu?”
Hắn ta thở hồng hộc, từng đợt hơi thở hôi hám của hắn phả lên mặt cô khiến cho Hiểu Phù sợ