Tương lai của cô về sau sẽ như thế nào đây?
Hiểu Phù đau đầu day day hai vùng thái dương.
Trước hết cô nên tìm một nơi ở, rồi sau đó sẽ đặt một vé máy bay quay trở lại quê bố.
Nhưng đến đó rồi thì cô sẽ làm gì? Ở nơi ấy cô không còn người thân hay họ hàng.
Mà có thì cũng chỉ là một lũ không dám nhận trách nhiệm.
Khi bố mẹ cô mất, bọn họ cố vơ cho đầy túi mọi của cải của gia đình cô, nhưng đến khi hỏi có ai sẽ nhận trách nhiệm nuôi nấng cô, bọn họ lại im như thóc ngâm, lắc đầu chối bỏ niềm thân thích.
Cuối cùng, họ gửi lại cô vào một cô nhi viện.
Cảm giác cô đơn và bất lực này khiến cô nhớ lại khi cô mới chỉ còn là một đứa bé năm, sáu tuổi, cô lúc đó đang đứng giữa lễ tang của bố mẹ.
Những ánh đèn nến và hương khói ảm đạm bay nghi ngút trong một phòng đựng quan tài chật hẹp, cùng với những ánh nhìn thương hại và lời an ủi sáo rỗng từ những người khách tới viếng mà mình chẳng hề quen biết.
Khi ấy cô lẻ loi và tuyệt vọng đến nhường nào.
Hiểu Phù chau mày nghĩ ngợi, đột ngột có một bàn tay của ai đó đặt lên vai cô.
“Á!!!”
Hiểu Phù bị động, kinh hoảng hét lên, gạt phanh đi bàn tay của cái người đang đặt lên vai mình đó.
Khi cô bình tĩnh lại, chợt giật mình nhận ra đó là Trương Ngoạ Phàm.
Trương Ngoạ Phàm cũng sửng sốt không thôi, lòng bàn tay của anh vẫn còn ê ẩm đau rát, hơi run lên, hiện thành một mảng đỏ sáng rực, chỉ nhìn thôi cũng biết là rất đau rồi.
Anh ta không ngờ phản ứng của Hiểu Phù lại dữ dội đến như vậy.
Trương Ngoạ Phàm chỉ đơn giản là đi ngang qua đây, vô tình thấy Hiểu Phù đang ngồi trầm ngâm ở bến xe.
Anh ta vốn đã định là sẽ không đi tới vì hiện tại họ đã không còn là gì của nhau cả, sợ khi anh đến thì cô sẽ cảm thấy khó xử.
Nhưng đôi chân của anh ta không thể kiểm soát được, tự động đi về phía cô.
“A… Anh Ngoạ Phàm… Em xin lỗi.
Tại em bất ngờ quá cho nên…” Hiểu Phù cắn cắn môi dưới, hoảng hốt vội cầm lấy tay của anh ta, đầu ngón tay vuốt lên vết thương như vết bỏng đỏ: “Tay anh đỏ hết lên rồi, em xin lỗi, có phải là rất đau không?”
“A, không… Ức!”
Trương Ngoạ Phàm hít vào một hơi rất sâu, mặt nhăn lại vì rát.
Thấy vậy, Hiểu Phù càng thêm vội vã hơn nữa.
Cô chạy đến một hiệu thuốc gần đó mua một túi chườm đá và thuốc bôi da mặc dù anh ta đã hớt hải ngăn lại, nói đó chỉ là một vết thương không đáng để tâm.
“Đứng im.
Đừng đi chuyển.”
Hiểu Phù cẩn thận đè lấy túi chườm lạnh lên mu bàn tay của Trương Ngoạ Phàm.
Nhìn cô tỉ mỉ như vậy, trong trái tim của anh ta khẽ run lên.
Anh ta đã từng ao ước được cô chăm sóc cho mình hàng ngày như vậy biết bao lần.
Nhưng giờ thì không được nữa rồi.
Trương Ngoạ Phàm lẳng lặng ngắm nhìn cô, bất chợt nhận ra trên gò má của cô có những