Không ai dám mở miệng, bầu không khí chìm trong sự tĩnh lặng đến khó thở.
Vương Đề Hiền phớt lờ Vương đại lão gia đang tức đến không thể nói lên lời, đưa mắt nhìn liếc nhìn về phía của một cô gái tầm mười chín, hai mươi tuổi đang ngồi im re ở trong một góc ghế bành, cất tiếng.
“Vương Tố Đồng, cô thử nói xem, là ai nói cho những người ở đây tin cô ấy ti tiện?”
Vương Tố Đồng là em gái họ của Vương Đề Hiền, khi bị anh đột ngột gọi tên, cô ta run lên cầm cập.
Đây là câu hỏi mà cô ta không được phép nói “không”.
Đó là mệnh lệnh.
Cô ta bị anh phát hiện là nghiện ma t.uý, vì hoảng sự nếu tin tức này truyền ra ngoài, với tính cách của Vương đại lão gia, cụ sẽ đuổi thẳng cô ta và bố mẹ ra khỏi gia phả nhà họ Vương quyền quý, cô ta sẽ mất thứ chống lưng mà khoe khoang với người khác, Vương Tố Đồng đã xin được làm tai mắt cho Vương Đề Hiền trong Vương gia khi anh không có nhà.
Cô ta từ trước đến nay đã rất có tài trong việc nắm bắt và dò hỏi thông tin, đương nhiên, việc ai là người tung tin Hiểu Phù chung đụng bừa bãi, cô ta biết cả.
Trước mắt là những ánh nhìn chằm chằm của những con cháu nhà họ Vương và sức ép rợn ngợp của Vương Đề Hiền, cô ta run rẩy chỉ tay vào một người phụ nữ trung niên, lặp bặp nói.
“Thưa, thưa anh… Là… là Mợ cả ạ…”
Vương Thì Vinh tái mét, nhìn sang người vợ cũng đang hoảng hốt không thôi của mình.
Ông ta đang định cất tiếng biện minh, nhưng Vương Đề Hiền đã đi đến đứng trước mặt của bà ta, từ trên cao nhìn xuống.
Với anh, người phụ nữ này chẳng khác nào một thứ nào đó thật tuỳ tiện.
“Bác đọc ở đâu ra tin vợ tôi bậy bạ?”
Mợ cả sống ở trong Vương gia nhiều năm, đã quen thói nịnh nọt để lấy lòng người khác, nhìn mặt liền có thể đoán được người này có bao nhiêu phú quý, đương nhiên bà ta có thể nhận ra ai đang là người quyền thế nhất ở đây.
Trước cơn tức giận của Vương Đề Hiền, mợ cả rùng mình, mồ hôi chảy dài trên sống mũi thành từng giọt to như hạt đỗ, nhỏ xuống dưới cổ áo.
Biết nếu hôm nay mà đắc tội với anh càng nặng hơn nữa, bà ta sau này không cần mơ về những hưởng lạc trong tương lai thêm bất cứ lần nào.
Không thể giấu giếm, mợ cả run rẩy gật đầu nhận tội.
Nhìn kẻ lớn hơn mình cả chục tuổi khúm núm như một kẻ hèn hạ, khoé môi của Vương Đề Hiền nhếch lên giễu cợt.
“Bác đọc trong bài báo đó có viết gì?”
“Ực… Nó có nói rằng… Hiểu Phù lang chạ…”
“Nó còn có viết gì nữa không?”
“Có… Họ về sau đã sửa lại rằng… Tất cả chỉ là một sự hiểu nhầm… Tên, tên giảng viên trong trường đó… đột, đột nhiên đi đầu thú…”
Cả Vương đại lão gia và Vương Thì Vinh đều há hốc, toàn bộ những họ hàng của anh ở đây, nhất là những kẻ vừa bưng mồm nói xấu Hiểu Phù sau khi nghe lại tin cải chính đều tự biết số mình sắp xong rồi.
Họ đều hướng hết ánh mắt oán giận về phía của mợ cả, hận không thể ngay lúc này đi đến túm lấy bà ta mà đánh cho bầm