Vì sự xuất hiện của con chó nên dạo gần đây Vương Đề Hiền không thường xuyên về nhà nữa.
Nếu như ngày trước, ngày nào Vương Đề Hiền cũng về nhà vào khoảng bảy giờ tối, đi làm cũng là từ sáu giờ sáng.
Còn hiện tại, anh ở lại công ty từ ba đến bốn ngày mới về.
Và anh chỉ khi bước vào trong cổng nhà khi chắc chắn rằng người hầu đã dọn sạch sẽ, không có sót lông chó hay bất kì thứ gì liên quan đến động vật, anh mới dám đặt chân vào trong căn biệt thự.
Cũng may là Hiểu Phù chưa đến nỗi hận tới mất nhân tính, nếu không, cô đã biến căn phòng của anh trở thành ổ cho con chó đấy rồi.
Mấy ngày nay không có sự xuất hiện của Vương Đề Hiền, Hiểu Phù cảm thấy cuộc sống của mình đúng thật là thoải mái.
Mỗi ngày, nhìn thấy mặt anh, cô đều cảm thấy người ngợm mình sởn cả gai ốc, hận không thể vung gậy đánh cho anh ta gãy chân, không bao giờ dám bước chân vào phòng của cô.
Cô đã nhịn anh như vậy suốt bốn năm.
Hiểu Phù ngồi ở ngoài vườn, cô lấy một quyển tạp chí quốc tế, trầm ngâm ngắm nhìn những bức ảnh chụp về cảnh biển Hawaii.
Ngón tay cô khẽ vươn lên, lướt qua mặt báo trắng.
Nếu cảnh biển này cô có thể được tự tay vẽ tranh lại, là bằng tranh sơn dầu, như vậy sẽ rất đẹp.
Kiếp trước, vì Vương Đề Hiền nói rằng nhà ngoại của anh rất thích và am hiểu về bộ môn hội họa, Hiểu Phù cũng đã âm thầm ghi nhớ mà học theo.
Ngoài những giờ lên lớp trên ngôi trường đại học, cô còn học thêm cả những lớp dạy vẽ chuyên nghiệp bên ngoài.
Giờ nhớ lại, chỉ thấy đúng là phí phạm thời gian.
“Thưa phu nhân.” Một người hầu từ trong nhà chính bước ra, cung kính nói với cô: “Tiểu thiếu gia theo lời hẹn trước đó tới để lấy sách vở học tập ạ.”
Nghe đến “tiểu thiếu gia”, đôi mắt của Hiểu Phù khẽ xao động.
Vương Phong Thuỳ, thằng bé kiếp trước chính là cháu nội của cô, một thằng bé hiếu động và đáng yêu nhường nào.
Hồi ấy nó quý cô, suốt ngày sang nhà cô chỉ để ăn chực, về sau, trước ngày cô mất, là vào ngày cuối cùng cô còn sống ấy, nó đã không đến thăm cô, nó chỉ ngồi khóc trong phòng.
Giọng nói của Hiểu Phù trong vô thức dịu xuống, nhẹ nhàng gật đầu với người hầu ấy rồi gấp đôi lại tờ báo, đi ra bên ngoài nhìn một cậu thiếu niên cấp ba với khuôn mặt đơn thuần non nớt, còn có cả sự bướng bỉnh và kiêu ngạo của trẻ con.
“Cháu đến để lấy đồ sao? Toàn bộ sách vở và đồ dùng cháu cần cô đều để hết ở trong thư phòng ấy.”
Vương Phong Thuỳ đang ngoái ngoái nhìn ra ngoài, e sợ khi thấy có một con chó Becgie đang đi lại ở ngoài sân.
“Này, cô.
Chẳng phải cậu tôi bị dị ứng lông chó sao? Tại sao trong nhà lại nuôi chó vậy?”
“Cô nuôi để trông nhà thôi.”
Hiểu Phù bâng quơ trả lời, nhìn vào đôi mày nhíu chặt của Vương Phong Thuỳ, thấy thằng bé lầm