Vương Đề Hiền sóng vai cùng Hiểu Phù bước ra khỏi tập đoàn, ở ngoài đây đã có sẵn một chiếc xe đen đang chờ họ.
Vương Đề Hiền đi trước mở của xe hộ cô, nhưng Hiểu Phù không bước vào trong cửa xe đang mở ra sẵn của anh mà lại đi vòng sang bên khác, tự mở của xe rồi bước vào.
Vương Đề Hiền cạn lời, tự bước vào trong xe ngồi bên cạnh cô.
“Tại sao em lại muốn mời Lãnh Ái Hy đi cùng vậy?”
“Anh không thể tự biết được à?”
“Vì em thấy anh và cô ta ở cùng một chỗ?”
Hiểu Phù không nói gì cả, nhưng anh có thể tự ngầm hiểu được rằng mình đã nói đúng rồi.
Vương Đề Hiền thở dài một hơi, đỡ lấy trán.
“Hoá ra bấy lâu qua mọi lời nói của anh em đều chỉ coi là gió thổi bên tai thôi sao? Anh đã cam đoan rất nhiều rằng người phụ nữ anh có quan hệ duy nhất chỉ là em mà thôi.”
“Nếu thế thì tôi hỏi anh.
Có người vợ nào lại cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy sau lưng chồng mình luôn có một người phụ nữ nào đó lẽo đẽo theo sau không? Giữa anh và cô ta còn là tình cũ.”
Hiểu Phù gạt đi bàn tay anh đang vươn đến cạnh mình.
Vương Đề Hiền thực sự chẳng biết phải làm sao.
Chính anh cũng không biết Lãnh Ái Hy đến đây.
Anh yêu cô sợ còn chưa đủ, cô lại nghi ngờ anh có gian tình.
“Anh biết đó thực sự chẳng phải là một cảm giác thoải mái gì.
Nhưng anh thực sự…”
“Anh biết đó không phải là một cảm giác không hề thoải mái, thế anh có thể loại bỏ cảm giác không thoải mái đó ra khỏi người tôi không?”
“Ý em là sao?“
Vương Đề Hiền nhìn vào đôi mắt của Hiểu Phù, anh biết ý mà cô muốn nói.
“Không được.
Anh không thể để việc tư xen vào việc công mà theo ý em muốn là đuổi việc Lãnh Ái Hy được.
Cô ta là một người thư ký đang có thực lực tốt… Hầy.
Hiểu Phù, em cũng ghen một cách trẻ con quá rồi.”
“Anh còn có thể nói rằng tôi ghen trẻ con nếu như khi tôi bước vào phòng anh và thứ ở ngay trước mắt là cảnh tượng anh và cô ta đang đè lên người nhau không?”
Hiểu Phù nhìn vào đôi mày kiếm nhăn lại của Vương Đề Hiền, cô hừ một tiếng, xoay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Trong một cuộc hôn nhân chỉ có thể chứa chấp được duy nhất hai người, nếu có kẻ thứ ba xen vào, nó sẽ không còn đủ chỗ đâu.
Nếu như anh không thể giải quyết với cô ta một cách dứt khoát, thì chính tay tôi sẽ xử lý cô ta.”
“Anh mong em nói được làm được.”
Hiểu Phù bất ngờ nhìn sang Vương Đề Hiền, thấy anh cũng đang quay đầu hướng về phía cô.
“Anh có thể làm ngơ nhìn em làm mọi thứ.
Nhưng gần đây anh luôn cảm thấy thật sự rất phiền phức nếu như em cứ tiếp tục ghen tuông một cách trẻ con như thế này.
Sao em không thể tin anh được chứ?”
“… Ghen tuông trẻ con sao?” Hiểu Phù ha một tiếng, khoé miệng câu lên đầy khiêu khích: “Thử cược xem ai sẽ là người ghen tuông người lớn hơn không?”.
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
Vương Đề Hiền nhếch lên khoé miệng cười âm u.
“Được thôi.
Đến lúc đó, phần thưởng cho người thắng cuộc là gì?”
“Nếu tôi thắng, anh sẽ phải để mặc tôi làm một chuyện nào