Trương Ngoạ Phàm để cho Hiểu Phù nằm ngủ nhờ ở trong phòng ngủ chính của họ, còn anh và Nhã Á thì nằm tạm cùng với nhau trong một phòng dành cho khách.
Trương Ngoạ Phàm đã đắp chăn lên kín người, vì mai sẽ có một cuộc họp về nâng cấp và mua sắm thêm sinh phẩm và vật tư y tế nên anh ta cần phải đi nghỉ sớm.
Thấy Nhã Á cứ chần chừ đứng ở ngoài cửa phòng, như muốn nói gì đó với anh nhưng lại thôi, Trương Ngoạ Phàm hơi khó hiểu, vẫy tay vời vời Nhã Á lại.
“Em còn đứng ở đấy làm gì? Không lại đây đi ngủ sao?”
“Ừm.
”
Nhã Á gật đầu ngượng nghịu rồi đi tới vén chăn nằm xuống cùng với Trương Ngoạ Phàm.
Dù được anh ta ôm chặt vào trong lòng, má tựa lên trán ôn nhu, nhưng Nhã Á cứ cảm thấy có một điều nào đó rất kì lạ mà không thể giải thích được.
“Ưm… Ngoạ Phàm.
Cô ấy… Tiểu Phù ấy, hai người quen nhau từ lúc nào vậy? Sao em không biết cô ấy?”
“À, anh và cô ấy từng là bạn từ hồi đại học, rồi cô ấy đi sang nước ngoài một thời gian.
Tới hôm nay mới bất ngờ gặp lại nhau.
Bọn anh quen nhau trước cả khi anh quen em mà, đương nhiên em không biết rồi.
”
Nhã Á gật đầu, nhưng môi đã mím chặt vào nhau.
Tại sao anh lại phải giấu cô ta chuyện anh đã từng rất yêu Hiểu Phù chứ? Thậm trí anh còn xem cô ấy là mối tình đầu của mình.
Nhưng dù có yêu như thế nào thì bây giờ Trương Ngoạ Phàm đã là người đã có gia đình, anh ta và cô ta còn có con nhỏ.
Chắc chắn Trương Ngoạ Phàm sẽ không làm ra bất cứ hành động gì kì lạ đâu.
Nhã Á tự trấn an bản thân mình vậy rồi chìm vào giấc ngủ chung với Trương Ngoạ Phàm.
Ở căn phòng bên cạnh, Hiểu Phù đang nhắm nghiền hai mắt chợt rùng mình tỉnh dậy.
Trên trán cô nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt mở hờ vô cảm.
Cô lại mơ về ánh mắt khi ấy của Vương Đề Hiền.
Cô nghiêng đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Đã quá nửa đêm rồi.
Bệnh viện chắc chắn đang ráo riết tìm cô.
Hiểu Phù im lặng, cô lặng lẽ nhổm người đứng lên.
Dù vết thương vừa mới khâu xong đang đau nhức đến âm ỉ, cô cũng chẳng cảm nhận được gì cả, chỉ lững thững bước xuống dưới tầng.
Trương Lệ Hà đang nằm ngáy ở trong phòng của nó, vì nghe thấy ở bên ngoài hành lang có tiếng ai đó đang đi lại nên cũng mơ màng mà tỉnh dậy, mở cửa phòng ngó ra bên ngoài.
Phòng nó ở tầng một, bên cạnh đoạn cầu thang bước xuống.
Vừa mới mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài, Trương Lệ Hà đã nhìn thấy Hiểu Phù đang đứng bất động trước cánh cửa chính của căn nhà.
Như cảm nhận được có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình từ đằng sau, Hiểu Phù cũng quay đâu nhìn nó.
“Hơ…” Trương Lệ Hà không ngờ cô sẽ quay đầu ra sau, cả người căng cứng như một bức tượng bằng đá.
Hiểu Phù nhìn nó cũng chẳng có nói gì cả, chỉ hờ hững nhìn nó, rồi lại quay đầu bước lại lên trên tầng.
Đến tận khi cô đã bước qua phòng của nó để lên cầu thang quay trở lại phòng ngủ, Trương Lệ Hà bây giờ mới dám thở ra.
Khuôn mặt nó tái mét lại vì sợ.
Giữa đêm