Con dao kề ngay cạnh cổ của Trương Ngoạ Phàm, từ lớp da bị cứa đến chảy máu, anh ta có thể cảm nhận được một xúc cảm lạnh đến buốt xương tủy từ lưỡi dao truyền đến.
Trước khi cổ mình bị cắt, ánh mắt của anh ta vẫn ngóng nhìn về phía trong gian nhà, nhìn Nhã Á đã bị chúng đánh đập đến bất tỉnh, đang nằm ở trên sàn nhà phòng khách với một vũng máu tươi.
Thoáng chốc, hốc mắt của Trương Ngoạ Phàm đã ửng đỏ.
“Giết người giữa thanh thiên bạch nhật mà không sợ đi tù hả?”
Tiếng nói lanh lảnh êm ái của phụ nữ đột nhiên vang lên, kèm theo đó là mộ tiếng hét thất thanh của người đàn ông, chính xác là từ tên vệ sĩ đang định cứa cổ Trương Ngoạ Phàm.
Hắn ta bị một người phụ nữ lạ mắt giật tóc kéo mạnh lên không trung, đau đớn đến thét lên những tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.
Những tên còn lại ngơ ngác đứng nhìn đồng bọn bị kéo tóc đến sắp tróc cả da đầu mà chẳng tên nào dám nhúc nhích.
Tất cả đều đứng im như trời trồng, đến cả nuốt nước bọt cũng không dám nuốt xuống.
Người phụ nữ đó không ai khác chính là chị cả của Vương gia - Vương Nhã Nhã, là người con thứ ba của Vương đại lão gia.
Cô không chỉ là người đứng đầu của tập đoàn giải trí lớn nhất Trung Quốc, mà còn cực kì nổi tiếng với biệt danh “chó điên”.
(Để phân biệt giữa cách xưng “cô” của nữ chính và “cô” là em gái bố chồng - Vương Nhã Nhã, mình sẽ để cho người cô táo bạo này cách xưng là Cô viết hoa nha.)
Nghĩa trên mặt chữ, người ta gọi Vương Nhã Nhã như vậy đó là vì bản tính hung bạo của Cô.
Chỉ cần cảm thấy ngứa mắt là đánh, không cần biết già trẻ gái trai là ai cả.
Đến cả bố và các anh lớn của Cô cũng không cản nổi Cô làm loạn.
Vương Nhã Nhã chậc chậc hai tiếng, chỉ dùng một tay liền có thể bẻ gãy cổ tên đàn ông đang giãy khóc bên dưới sự khống chế của mình.
“Trời đẹp, rất hợp để đánh người.”
Vương Nhã Nhã kẹp lấy điếu thuốc lá trên tay, thổi ra một làn khói trắng huyền ảo.
Chỉ với một động tác đơn giản như vậy thôi, Cô cũng có thể khiến cho chúng sinh điên loạn đảo phượng.
Dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng Cô đẹp đến nỗi người ta nhìn vào chỉ nghĩ Cô là cô gái mới chỉ ngoài hai mươi tuổi.
Thậm trí, nếu đứng bên cạnh Hiểu Phù, hỏi người ta xem họ giống mối quan hệ nào, người ta sẽ ngay lập tức trả lời, họ là bạn bè cùng trang lứa! Hoặc là chị em.
Hoàn toàn không thể ngờ rằng họ lại là cháu dâu và cô chồng của nhau.
Trương Ngoạ Phàm nằm dưới đất đờ đẫn nhìn Vương Nhã Nhã, chỉ thấy Cô mỉm cười đầy mị hoặc rồi hếch đầu ra hiệu với những người mặc áo đen khác từ trong những chiếc xe sang mới đến cách đây không lâu.
“Đưa chúng đi, rồi sau đó rửa chúng cho thật sạch sẽ rồi cắm hoa vào.
Tôi thích những “bình hoa” mới.”
Rồi sau đó, Cô quay sang đưa một ngón tay lên miệng, nháy mắt với Trương Ngoạ Phàm.
“Chúng tôi xin lỗi vì đã để cho thành viên trong gia đình mình mạo phạm đến cuộc sống của gia đình cậu, mong cậu lượng thứ.
Chúng tôi đã gọi xe cứu thương đến rồi.
Nếu có cảnh sát tra khỏa, xin cậu hãy nói là bọn chúng đã rời đi từ lâu và không biết chúng là ai nhé, kể cả là chúng tôi.”
“Khoan đã! Các người chưa được đi!”
Trương Ngoạ Phàm vội vàng chống người đứng lên.
Nhưng chỉ ngay giây sau đó, anh ta đã ngơ ngác thấy mình lại nằm lại sõng soài bên dưới nền đất cứng.
Vương Nhã Nhã chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể đẩy