“Vương thị là tập đoàn do Vương gia lập ra và chính do con cháu của Vương gia điều hành, đâu thể có chuyện cho một con ả không có chung nguồn gốc lên nắm quyền được?”
Nói đoạn, Vương Chí Nguyên chỉ thẳng tay vào mặt của Hiểu Phù.
“Khéo có khi, sau khi giao tập đoàn cho nó, nọ lại đi cưới chồng khác rồi lấy nguyên cả tập đoàn của chúng ta cho thằng đấy thì sao?! Hoá ra chẳng phải công lao bao đời nay của chúng ta đều sẽ bị cướp một cách trắng trợn như vậy à?”
Đã có một số người lưỡng lự, bắt đầu suy nghĩ lại những gì mà hắn ta vừa mới nói.
Vương Chí Nguyên đắc ý hếch mặt về phía của Hiểu Phù, thấy trong ánh mắt cô nhìn hắn đã lạnh đi vài phần.
Bất chợt từ trong bầu không khí đang xao động phát ra tiếng ngáp của Vương Nhã Nhã.
Cô ta giơ nắm ngón tay lên ngắm nhìn bộ móng mới vừa làm, uể oải nói.
“Vương gia có phong tục, một khi đã cưới thì một vợ một chồng không đổi đến chết.” Chuyện này có liên quan đến phân chia tài sản khi ly hôn nên Vương Nhã Nhã chẳng muốn kết hôn chút nào: “Mà kể cả là có vậy, Hiểu Phù cũng sẽ không bao giờ dứt tình nổi với Đề Hiền đâu.”
Nhìn Vương Chí Nguyên còn định phản bác, Vương Nhã Nhã đã trực tiếp chặn họng hắn ta lại.
“Hay chúng ta giơ tay bầu chọn nhé? Những ai muốn bầu cho Hiểu Phù lên làm tổng giám đốc thì giơ tay lên.”
Nói rồi, Vương Nhã Nhã duỗi thẳng cổ tay giơ lên cao.
Cả căn phòng lại bắt đầu rục rịch, bọn họ nhìn nhau không biết có nên giơ tay hay không, đột ngột có thêm một cánh tay nữa giơ lên.
Vương Quân Thuỵ đã giơ tay, tiếp theo đó là Vương Đề Mã, dần dần có thêm cả những người khác nữa.
Những người còn đang mơ màng chưa chắc chắn nên đi theo ai, thấy mọi người đồng loạt bầu cho Hiểu Phù cũng vội vã mà giơ tay theo.
Cả những người mới ban nãy còn tin lời Vương Chí Nguyên nói cũng theo đám đông mà hưởng ứng chọn cho Hiểu Phù.
Đến hiện tại, đã là tất cả mọi người cùng giơ tay.
Thu được kết quả chắc chắn như thế này, Vương đại lão gia gật đầu chốt lại.
“Hiểu Phù từ nay sẽ lên nắm chức vụ tổng giám đốc.”
Vương Chí Nguyên vẫn chưa thể tin nổi được chuyện này, hắn ta há hốc nhìn xung quanh cả căn phòng đều đồng nhất đưa Hiểu Phù lên nắm toàn quyền Vương thị.
Hiểu Phù nhìn lên vẻ mặt hoảng hốt của hắn ta, khoé môi khẽ nhếch lên cười khẩy.
Trong đáy mắt ánh lên những tia nhìn sắc lạnh.
Vương thị hiện tại chính là thành quả và công sức của Vương Đề Hiền, cô sẽ không bao giờ để cho những kẻ đã hãm hại anh đắc ý vơ vét, dù là một chút cũng không bao giờ.
…
Hiểu Phù ngồi ở ghế lái phụ, được Vương Nhã Nhã chở đi bằng chiếc Ferrari mui trần có một màu đỏ tươi như máu.
“Hiệu ứng đám đông sao? Cô chồng cũng thật tinh ranh đấy.”
Hiểu Phù dựa tay lên thành cửa, chống cằm tận hưởng những luồng gió mát luồn qua từng kẽ tóc, vuốt lên da mặt cô.
“Những con cừu