Từ ngày tiếp nhận vị trí thư ký Bộ trưởng, bàn làm việc của thư ký trước kia cũng được lệnh mà chuyển đến phòng làm việc riêng của Cố An Tước.
Nội tâm Hà Tiểu Vãn vô cùng bài xích.
Trước kia dù cô có luẩn quẩn bên người đàn ông đó thế nào đi nữa, anh cũng không nhiệt tình mà đối đãi với cô như bây giờ.
Chỉ có điều, sự nhiệt tình của anh trong mắt cô bây giờ chính là dư thừa, không đứng đắn.
Cô chấp nhận công việc này vì nhiều lý do.
Vậy nên khi chấp nhận thì cô cũng phải cố gắng mà sống hòa hợp với nó.
Tài liệu trong vòng ba tháng trở lại đây được Nghệ Lâm mang lên cũng được cô đọc qua hết một lượt.
Tồn đọng duy nhất ở văn phòng Ngoại giao là mối quan hệ hợp tác với chính quyền các thành phố, ở đây có rất nhiều công trình lớn được đề xuất đều không rõ lý do bị gạt sang một bên.
Điều này khiến cô nhớ đến buổi gặp mặt lúc sáng ở nhà hàng, liệu có phải ngoài Hà Cảnh Minh, còn rất nhiều các nhân vật lớn khác bài xích cách làm việc của Cố An Tước hay không?
Đợi cô giải quyết xong mọi việc, đến gần trưa, khi ngẩng đầu lên nhìn về phía bàn làm việc của anh, chủ nhân của nó vẫn chưa quay trở lại.
Vị trí Bộ trưởng này đều là anh một tay giành giật mà có, một lòng giữ vững mà tồn tại.
Vậy nên từng bước đi của anh trong thời gian này đều phải gọn gàng, cẩn thận.
Hà Tiểu Vãn vươn vai rồi xoay eo mấy cái đỡ nhức mỏi.
Cô tò mò đi đến bàn làm việc của anh.
Nơi này phong thủy tốt, tầm nhìn xa, đặc biệt hơn là luôn thoang thoảng mùi hương đặc trưng trên người anh.
Mùi hương rượu absinthe, được biết đến như một thú vui nguy hiểm.
Ngón tay cô miết lên mặt bàn, trong đầu hiện lên cảnh tượng anh ở đây chăm chỉ làm việc bất kể ngày đêm.
Cho đến khi ngón tay lướt qua khung ảnh mạ vàng chói lóa, cảm giác lạnh buốt tê tê khiến Hà Tiểu Vãn giật mình bừng tỉnh.
Tấm ảnh được đóng khung rất cẩn thận, đặt ở trong góc đủ để người ngồi trên ghế này có thể tùy ý nhìn thấy.
Hô hấp Hà Tiểu Vãn lạc mất nửa nhịp.
Trong bức ảnh là ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô.
Khi đó biệt viện Cố gia tổ chức riêng cho cô một bữa tiệc nhỏ, người con gái ngồi trên bàn, trước mặt cô là dáng vóc cao lớn của người đàn ông.
Hai người đều nhìn nhau, Cố An Tước xoa đầu cô, vẻ mặt nghiêm lại, trông giống như đang giận dữ điều gì đó.
Còn Hà Tiểu Vãn lại thoải mái cười đùa, còn túm cổ áo anh khiến nó nhăn nhúm xộc xệch.
Hai chân cô run run, dường như không gian xung quanh cũng theo bức tranh đó trở về ngày hôm ấy.
[Đại ca, mọi người đều tặng quà, sao anh không tặng?]
[Quà chỉ là vật ngoài thân, lát nữa cho em thứ còn đáng giá hơn.]
[Nói dối! Huhu...!sao anh nhỏ nhen thế hả? Anh muốn lấp li3m để không phải tặng quà cho em đúng không?]
[Anh không nói dối.
Vãn Vãn, sinh nhật mười tám tuổi của em, tặng em bốn chữ...]
[...!cưới anh, được không?]
Hà Tiểu Vãn ngồi thụp xuống ghế, nước mắt rơi như mưa.
Từng hình ảnh của quá khứ chạy ngang chạy dọc trong đầu như một thước phim cũ kỹ, lộn xộn, nó chạy không có điểm dừng, rồi lại giống như có người