Lúc hai người quay lại văn phòng Ngoại giao, Dương Ân đã đến đây từ bao giờ.
Tứ hợp viện của Cố An Tước, Cố Thường Khanh hiện tại đang ở đó, dù Dương Ân có danh chíng ngôn thuận cưới được anh cũng chưa chắc bước chân vào được.
Một điểm này thôi đã đủ thấy cô ta không được lòng tiền bối Cố gia rồi.
"Ngài Cố, vết thương đã đỡ hơn chưa?" Ngay khi thấy Cố An Tước bước vào, Dương Ân liền như mèo thấy mỡ mà lao đến.
Động thái của cô ta rất khoa trương, mở miệng xưng em gọi anh, giống như sợ mọi người ở đây không biết họ là vợ chồng vậy.
Hà Tiểu Vãn rời đi trước.
Cô ở trong phòng sắp xếp lại một số văn kiện, xử lý không lâu thì hộp email từ Trác Văn Thiên đã được gửi đến.
Ngón tay Hà Tiểu Vãn run run click chuột vào màn hình, đợi chờ vài giây, thứ cô cần rốt cuộc cũng ở trước mắt.
Dương Thị ở Nam Dương trong vòng hơn mười năm trở lại đây không hề có mặt trong bất kỳ thương vụ hay hoạt động lớn nhỏ nào của Cố gia.
Cộng thêm việc Cố Thường Khanh là chú ruột mà còn không biết tin hai người họ kết hôn.
Nói không chừng, vấn đề không nằm ở Cố An Tước, mà là Dương Ân.
...
Hà Tiểu Vãn vừa xuống phòng ăn đã nhìn thấy bóng dáng Dương Ân từ phía xa.
Cô ta thật sự ở đây cả một ngày.
"Không biết thư ký Hà đã dùng bữa chưa?" Dương Ân nhìn thấy cô đến, nét mặt vui vẻ chào đón khó tả.
"Tôi không vội." Hà Tiểu Vãn chỉ thấy thêm một ít nước ấm để pha trà.
"Vậy Dương tiểu thư, ngày đầu tới đây, không biết đồ nhà bếp làm có hợp khẩu vị không?"
Động tác của Dương Ân dừng lại, cô ta nghiêng đầu, vẻ mặt méo mó dặn ra một nụ cười.
"Thư ký Hà, cô vẫn nên giống như mọi người gọi tôi một tiếng phu nhân Bộ trưởng đi."
"À..." Không giống với kỳ vọng của cô ta, Hà Tiểu Vãn không giận, ngược lại còn cười nhẹ.
"Tôi không giống mọi người, vả lại con người tôi, chưa từng làm theo ý ai cả."
"Hà Tiểu Vãn!"
"Gọi tôi thư ký Hà là được rồi." Hà Tiểu Vãn tốt bụng nhắc nhở.
Cô không có ý định tiếp tục ở đây lãng phí thời gian với cô ta, vốn dĩ chỉ liếc qua màn hình trong tay Dương Ân, kết quả lại có thể khiến vẻ mặt lạnh nhạt bất cần kia nhíu chặt lại.
Hà Tiểu Vãn đặt cốc nước trong tay xuống, ngăn cản ngón tay Dương Ân thực hiện thao tác cuối cùng trên màn hình.
Cô ta giúp Cố An Tước gọi đồ ăn trưa, vậy mà thực đơn lại toàn những món anh không ăn được.
Hà Tiểu Vãn nhấn nút "Hủy" xong, quay lại nhìn Dương Ân đang trợn tròn mắt, âm điệu không giấu nổi tức giận.
"Cố An Tước rất kén ăn, nhất là đỗ hạt.
Hơn nữa còn dị ứng với chúng, cô làm vợ anh ấy...!ngay cả việc anh ấy ghét gì, thích gì cô cũng không tìm hiểu à?"
"Được..." Ngừng một lát, Hà Tiểu Vãn lại nói tiếp.
"Vậy thịt cua nấm tuyết là hải sản, không tốt cho vết thương...!Cô cũng không biết sao?"
Đến lúc này, Dương Ân đã mặt cắt không còn một giọt máu.
Nhưng Hà Tiểu Vãn lại không có ý định buông tha.
"Trang phục thường ngày cô không thể chọn đúng theo yêu cầu của anh ấy thì tôi không nói.
Đồng ý làm vợ không có nghĩa là phải phục tùng, nhưng nửa đời sau của anh ấy cần cô, Dương Ân, cô có lấy anh ấy vì yêu không?"
"Thanh mai trúc mã thì có gì ghê gớm chứ?..." Dương Ân sợ hãi thều thào được vài chữ.
"Phải, tôi không có gì đáng ghê gớm cả.
Nhưng Dương Ân, cô không hiểu anh ấy một chút nào."
Thậm chí Hà Tiểu Vãn còn suy tính đến khả năng, Dương Ân tiếp cận Cố An Tước là có mưu đồ xấu.
...
Chuyện lúc trưa hại cô đến tối cũng không thể vui