Trong căn phòng tối, chỉ có mỗi ánh sáng từ máy chiếu làm nguồn sáng.
Trên màn hình, gương mặt người đàn ông được phóng đại, vừa anh tuấn vừa lạnh lùng.
Hà Tiểu Vãn mở tủ lấy nước lạnh, vừa ngồi xuống ghế thì người đàn ông trên màn hình lại nói tiếp.
"Em lại đi đâu rồi à?" Hà Cảnh Minh đưa tay chỉnh tai nghe, tranh thủ lúc họp xong thì call video với em gái.
Hà Tiểu Vãn lau mái tóc ướt, khẽ khàng gật đầu.
"Đi công tác."
Người đàn ông lại im lặng, nhìn dáng vẻ cô gái ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha, trong lòng không khỏi bực bội.
"Tiểu Vãn, em đừng nên lãng phí thời gian với cậu ta nữa."
Cô gái nghịch lon nước lạnh trong tay, cảm giác tê rần từ lòng bàn tay truyền đến các ngón tay.
"Anh Minh...!anh từng thích cô gái nào chưa?"
Câu hỏi này quá đường đột, không hề nằm trong dự định của anh.
Hà Cảnh Minh vẫn chưa thể thíc ứng với những câu hỏi kiểu này.
Hà Tiểu Vãn vẫn không ngẩng đầu, nhìn lon nước lạnh trong tay, tiếp tục nói.
"Thích đến nỗi không dứt ra được."
Hà Cảnh Minh không nhẫn tâm nhìn cô đau lòng, suy nghĩ một hồi không biết nên an ủi thế nào.
Ở độ tuổi này đều là đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, sẵn sàng yêu đến chết đi sống lại.
"Em vẫn còn có thể trải nghiệm, giống như kiểu..."
Hà Cảnh Minh nói rất nhiều nhưng người nghe lại không lọt tai.
Cô không biết bắt đầu từ bao giờ.
Liệu có phải đoạn tình cảm lúc nhỏ cứ lớn dần theo từng ngày hay không, ban đầu chỉ là muốn bên cạnh, rồi ỷ lại, sau này lại càng muốn dựa dẫm nhiều hơn...
Cô muốn dựa dẫm vào anh...
"Anh Hai..." Hà Tiểu Vãn đột nhiên ngẩng đầu nhìn màn hình.
"Giúp em một chuyện."
Người đàn ông vốn tưởng cô đã thông suốt, trên mặt liền xuất hiện một nụ cười.
"Được."
"Ngày giỗ của Hoắc Lê mấy hôm tới, anh đến chỗ lão Quý một chuyến, nói với ông ấy đợi em trở về."
Hoắc Lê là cô bạn thân thiết lúc nhỏ của Hà Tiểu Vãn.
Hà Cảnh Minh: "..."
"Tiểu Vãn, đợi đã, chuyện đó thì không thành vấn đề, nhưng chuyện của em..."
Lúc này cô đã đứng dậy, đi đến trước màn hình, vươn tay chuẩn bị kết thúc cuộc gọi.
Giọng nói nhẹ nhàng như muốn trấn an dáng vẻ hoảng hốt đến mức cuống quýt của người đàn ông.
"Anh yên tâm, em gái anh không dễ bắt nạt thế đâu."
...
Lúc Dương Ân tỉnh lại lần nữa, phát hiện Cố An Tước đang ở trong phòng mình.
Anh đứng nói chuyện với bác sỹ, dù chỉ như vậy cũng khiến cô ta sung sướng đến mức quên cả đau đớn.
"Ngài Cố..."
Cố An Tước liếc qua giường bệnh, mắt thấy người đã tỉnh lại thì cũng không định ở lại nữa.
"Đợi đã..." Dương Ân giơ tay ra, muốn níu anh lại.
"Lúc chiều anh hốt hoảng như vậy, có phải vì lo cho em không?"
Đuổi vị bác sỹ kia đi, người đàn ông lúc này mới chậm rãi bước đến.
"Nếu không lo, ai sẽ là người thu dọn tàn cuộc mà cô bày ra đây?" Mỗi lời nói ra đều vô cùng lạnh lẽo.
"Tôi đoán cô cũng chưa muốn chết sớm."
...
Mặt trời chỉ vừa mới tắt đã bị mây đen bao phủ, thời tiết mỗi ngày một nặng, dự đoán sẽ đón một cơn mưa lớn.
Lúc Hà Tiểu Vãn có mặt sau núi, xung quanh đã xuất hiện vài hạt mưa nhỏ, đi qua một đoạn đường đến nghĩa trang, mưa cũng đủ thấm ướt vai áo.
Không khí đều là mùi ẩm ướt đặc trưng.
Hà Tiểu Vãn mặc bộ đồ đen, kéo cao khẩu trang cũng màu đen, đứng trong đám người che dù quan sát lão Quý đang làm lễ.
Không gian trang nghiêm, thành kính.
Nhìn dòng chữ Hoắc Lê khắc trên tấm bia mộ, lần nào cũng thế, trái tim cảm tưởng như bị ai đó moi móc, không dễ chịu là bao.
"Bộ trưởng Cố."
Đám người xung quanh đột nhiên lên tiếng, Hà Tiểu Vãn tay cầm dù che, khẽ nghiêng đầu.
Cô không ngờ Cố An Tước sẽ đến đây.
Đám người tự ý thức nhường đường cho anh, rẽ thành một đường đến