Cô thật sự đã biến mất khỏi Nam Dương, một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Cố An Tước điên cuồng tìm kiếm, lục tung cả Nam Dương, mọi ngóc ngách trên thành phố rộng lớn này đều không được bỏ sót.
Ngay cả những thành phố lân cận cũng không được phép bỏ qua.
Chỉ trong một đêm, cô không thể đi xa như thế được.
Đoàn người phái đi lũ lượt trở về tay trắng, Nghệ Lâm thầm cầu khấn mười mấy đời tổ tiên nhà mình phù hộ mới dám đẩy cửa bước vào căn phòng.
Bên trong, đồ đạc đổ vỡ lộn xộn khắp nơi tứ phía, hệt như vừa trải qua một trận hỗn chiến vậy.
Từ hôm qua đến giờ, tin tốt tin xấu lần lượt truyền đến tai Cố An Tước, khó tránh anh lại kích động như vậy.
Tin tốt là bà nội nằm yếu ớt trên giường bệnh giằng co giữa sự sống và cái chết lâu ngày cuối cùng cũng xuất hiện dấu hiệu của sự sống, một chút tia hy vọng mỏng manh cứu bà khỏi tình trạng người thực vật trong những ngày tiếp theo.
Cứu được bà cụ thì lại đánh mất người con gái anh coi trọng hơn cả tính mạng.
Biệt tăm biệt tích, đến giờ vẫn chưa thể tìm ra.
"Ngài Cố."
Nghệ Lâm rón rén bước vào, cánh cửa vừa tuột khỏi tay còn chưa kịp đóng, người đàn ông đứng đằng kia đã lên tiếng.
"Người đâu?"
Nghệ Lâm kinh hoảng đến nỗi sắp sửa quỳ rạp xuống sàn.
"Ngài Cố, chúng tôi sẽ phái thêm một đoàn người nữa, đảm bảo sẽ tìm ra..."
Choang!
Bình gốm sứ ngay cạnh chân bị anh đạp đổ, mảnh vỡ b ắn ra tung tóe, Nghệ Lâm không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ còn cách cúi đầu thật thấp để tạ tội.
"Cút ra ngoài!"
Bốn bề lại rơi vào yên tĩnh.
Cho đến khi Nghệ Lâm bước ra khỏi "quỷ môn quan", anh ta vẫn không tin bản thân mình còn sống.
Bên phía Hà Cảnh Minh cũng không hề nhàn rỗi.
Tất cả những nơi Hà Tiểu Vãn có thể đến, anh đều đã tìm qua, điện thoại thì luôn rơi vào trạng thái tắt nguồn không gọi được.
Em gái anh suy nghĩ đến bước đường này, âu cũng do tên đàn ông bội bạc kia mà ra!
Hà Cảnh Minh tự nhủ nếu lần này tìm ra cô, nhất định sẽ không mềm lòng giao phó cô cho Cố An Tước nữa.
...
Hạ Kiều ở bên ngoài cố gắng thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, xong xuôi cũng là lúc trời sẩm tối.
Cửa phòng một lần nữa được mở ra, không khí bên trong còn u ám và ngột ngạt hơn cả bên ngoài.
Anh cố gắng nheo mắt nhìn, chỉ dám bật cái đèn cây ngay tầm với của mình lên, chút ánh đèn ít ỏi giờ phút này lại trở thành nguồn sáng duy nhất của căn phòng.
"Cứ tìm kiếm như thế này cũng không phải cách." Hạ Kiều khẽ lên tiếng, chậm rãi bước về phía cửa sổ sát đất nơi Cố An Tước đang đứng.
Bóng dáng cao ngất của người đàn ông từ từ quay lại, hàn khí tích tụ nơi đáy mắt còn chưa tiêu tan.
Một ánh mắt khiến người ta sởn tóc gáy.
"Có cách nào liên lạc với lão Quý không?" Cố An Tước ném di động trong tay lên bàn, Hạ Kiều khẽ liếc qua, có vẻ anh vừa gọi điện cho ai đó xong.
Chỉ tiếc là đối phương không nghe máy.
"Lão Quý?" Hạ Kiều nhíu mày, đây có lẽ là cái tên lần đầu tiên anh nghe thấy.
Giọng điệu Cố An Tước có chút nóng vội.
"Thầy giáo của Tiểu Vãn."
Nhìn vẻ mặt ú ớ của Hạ Kiều, tia sáng trong đáy mắt Cố An Tước lập tức dập tắt.
Chỉ là anh vừa nghĩ ra tối hôm qua Hà Tiểu Vãn vẫn còn ở chỗ lão Quý, vậy thì có lẽ ông ấy sẽ là người biết cô đã đi đâu.
"Lão Cố..." Hạ Kiều gãi đầu.
"Nếu không gọi được thì cậu gặp mặt trực tiếp đi..."
Lời chưa dứt, bóng dáng Cố An Tước đã mất hút.
Cả đường đi đều rất thuận