"Sao thế? Anh được lấy vợ còn tôi thì không thể gả chồng à?"
"Không được phép!"
Nói rồi anh lao đến, ghì chặt lấy gáy cô dán môi xuống, Hà Tiểu Vãn trong phút chốc không thể dãy giụa.
Nụ hôn nông sâu ướt át tràn xuống, đầu lưỡi quấn quýt đến tê dại.
Cố An Tước sẽ không bao giờ đồng ý để Hà Tiểu Vãn rời khỏi mình nửa bước, huống chi là lên xe hoa, coi anh là người qua đường.
Nụ hôn trượt xuống cần cổ trắng ngần, bàn tay giữ lấy gáy cô in hằn cả vết tay đỏ hồng.
Hà Tiểu Vãn vừa được buông ra lập tức điều chỉnh hơi thở, cả người mềm nhũn.
"Cố An Tước, anh bỏ ra..." Lúc này có chống đối cũng vô ích, bàn tay dùng để đẩy anh bị khóa chặt, Cố An Tước kéo người đến bàn làm việc, tiện tay gạt đổ mọi thứ ngáng đường.
Hà Tiểu Vãn khiếp đảm nhìn đôi mắt đầy tơ máu của anh, tiếng đồ đạc rơi xuống nền đất tạo tiếng động lớn, người bên ngoài lập tức ùa vào.
Hạ Kiều vừa đẩy cửa đã bị khung cảnh trước mắt làm cho đứng hình.
"Cút ra ngoài!" Cố An Tước còn không thèm nhìn anh ta một cái, trong mắt chỉ còn lại tức giận cùng dáng vẻ ngang bướng của cô gái.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hà Tiểu Vãn lại bị anh đè ra bàn lần nữa, bộ quần áo trên người nhanh chóng bị bàn tay hung bạo của anh xé rách, cô chợt hồi thần, ý thức bản thân sắp rơi vào hoàn cảnh gì, muốn mở miệng la lên.
"Cứu người...!mau cứu...!A!"
Cố An Tước vác người lên vai, đẩy cửa phòng nghỉ phía sau, dường như mất kiểm soát ném cô lên giường.
"Hà Tiểu Vãn, em giỏi lắm! Còn dám nói chuyện gả chồng trước mặt tôi."
Thân thể cô xóc nảy trên tấm nệm mềm mại, trên người chỉ còn duy nhất một bộ nội y màu đen tuyền che chắn.
Cô sợ hãi dùng chân ghì xuống nệm lùi người về phía sau, nhưng cô lùi thì anh tiến.
Người đàn ông tr@n trụi đứng trước mặt cô, ngay cả vật n@m tính giữa hai ch@n cũng không hề xấu hổ ngẩng cao đầu như đang chào hỏi.
Hà Tiểu Vãn không khỏi sợ hãi, cô không tin anh sẽ làm chuyện đó ngay tại đây vào lúc này.
Cố An Tước chống đầu gối lên tấm đệm trắng tinh, nhích từng chút về phía cô.
"Nói xem, gã là ai?" Âm điệu thấp đến cực hạn truyền đến bên tai, Hà Tiểu Vãn run run quay đầu đi, bò bằng cả hai chân hai tay muốn thoát khỏi chỗ này.
"Quay lại." Cố An Tước đè người trở lại, lực đạo không hề nhẹ ép cô xuống dưới thân, chuẩn bị đưa thứ đồ đầy dọa người kia vào trong cô.
Hà Tiểu Vãn liều mạng chống cự, giọt nước lấp lánh dưới đáy mắt chực trào, yếu ớt nức nở.
"Đừng làm thế, xin anh..."
Cô càng cầu xin thì anh lại càng hành động quyết liệt.
Hạ th@n truyền đến cảm giác thô ráp, nóng bỏng, Cố An Tước gầm nhẹ, anh đã không thể kiềm chế nổi khi không thể đi vào.
Hung khí nhiều lần muốn xâm nhập lại trượt ra, giống như đang kêu gào chống đối anh.
"Vãn Vãn, nếu biết em càng lớn càng không ngoan, tôi đã dạy dỗ em từ sớm rồi."
Cố An Tước mân mê hõm cổ mềm mại, hôn lên xương quai xanh, bàn tay thô ráp chạm đến những nơi mẫn c ảm trên cơ thể cô, nóng lòng muốn cô nghênh đón anh.
"Tại sao muốn gả đi? Hửm?" Gương mặt lạnh lùng trước kia như bị d*c vọng nuốt chửng, đôi mắt đầy dục hỏa nhìn Hà Tiểu Vãn đến độ gương mặt cô gái đỏ bừng.
Ngón tay luồn vào đùi trong, vuốt v e bầu ng ực căng tròn đ ẫy đà.
Hà Tiểu Vãn chưa từng tiếp xúc với sự đụng chạm mẫn cảm này, chỉ cảm thấy mỗi nơi mà ngón tay của anh quét qua hay nụ hôn nóng bỏng rơi xuống đều như có luồng điện xẹt qua, đầu óc càng lúc càng trống rỗng.
"Cố An Tước, anh không hề yêu tôi..." Hà Tiểu Vãn cố gắng dùng chút lý trí ít ỏi run rẩy cầu xin anh.
"A...!Cố An Tước...!a..." Giọng nói như vỡ vụn, khoảnh khắc ngón tay Cố An Tước đi vào, cả cơ thể cô căng thẳng đến mức rướn người lên, khóc không thành tiếng.
Cảm nhận nơi tư m@t mà anh chạm đến ẩm ướt trông thấy, Cố An Tước càng phấn khích tăng tốc độ ngón tay, điên cuồng nới rộng hạ th@n.
Từng đợt xúc cảm