Hà Tiểu Vãn cả kinh, hoảng hốt đến nỗi vội xoay người lại, chìa lưng về phía anh.
Qua vài giây, đột nhiên cô lại chẳng hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào từ phía sau phát ra nữa, dù chỉ là nhỏ nhất.
Nhưng ngay lúc Hà Tiểu Vãn cắn răng quay người lại, thân thể tráng kiện của Cố An Tước đã ở ngay sau lưng, giống như chỉ cần cô chịu quay đầu lại là có thể dễ dàng ngã vào lòng anh vậy.
Bàn tay lớn của anh vừa vặn đặt trên thắt eo cô, hai người đối mắt nhìn nhau.
Bất chợt người đàn ông cúi người xuống, làn môi mỏng lành lạnh lướt qua môi cô, một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước.
Dường như muốn thăm dò cô sẽ phản ứng thế nào, ai ngờ ngoài dùng đôi mắt nai xinh đẹp trừng anh, Hà Tiểu Vãn không hề có bất cứ hành động phản kháng nào khác.
Điều này làm anh rất vui, nhưng không vội mở miệng xin cô tha thứ.
Anh quá hiểu cô, con người Hà Tiểu Vãn có nhu có cương, phải lạt mềm buộc chặt.
Cố An Tước lại cúi đầu xuống lần nữa.
Cả một đời kiêu ngạo của anh, chỉ cúi đầu trước cô.
Cô gái không phản kháng, cũng không chủ động.
Hà Tiểu Vãn nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn như mật ngọt rơi xuống nơi đầu lưỡi.
Không có hung bạo dữ dội, không có cưỡng chế ép buộc, lần này anh rất thuận theo cô, nhẹ nhàng tiến tới, dịu dàng đến mức khó tả.
"Dừng..." Qua đi một lúc, khóe môi Hà Tiểu Vãn đã tê rần, đôi môi anh đào giờ pha chút đỏ, gò má ửng hồng lên trông thấy, cô như bị đuối nước, mở to mắt cầu anh dừng lại.
Cố An Tước buông cô ra, để mặc cô thở hổn hển dựa vào mình.
Nãy giờ anh chưa hề cài cúc áo, lồng ngực săn chắc màu đồng vô cùng tương phản với cánh tay trắng nõn như phát sáng của thiếu nữ.
Ngay khi cô ngẩng đầu lên thì anh lại muốn nữa, Hà Tiểu Vãn lấy tay che miệng Cố An Tước, giọng thì cứng rắn nhưng rõ ràng đã khàn đi không ít.
"Bôi thuốc đã..."
Cố An Tước khẽ cười.
"Được."
Cả quá trình cả hai đều im lặng.
Người đàn ông ngoan ngoãn để cô nàng băng lại vết thương, trong mắt ngập tràn sự cưng chiều.
"Em xin lỗi..." Hà Tiểu Vãn đã quấn xong vòng cuối cùng, nhìn bả vai quấn một mảng băng trắng, cô mở lời, lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Vậy thì có phải em nên chuộc lỗi không?"
"H...!hả?" Hà Tiểu Vãn như bừng tỉnh.
"Ngủ chung đi."
...
Đêm nay trăng cao, gió thổi mát lạnh.
Dư Sênh vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài cho khuây khỏa, lại cứ như bị ai dẫn đường lái xe hẳn đến khu chung cư của Tống Dịch.
Đèn xe đã tắt, Dư Sênh đánh mắt nhìn vào trong tòa nhà cao vút trước mặt.
Căn phòng đó không hề sáng đèn, bên ngoài vô cùng tĩnh lặng.
Cô gái rũ mi mắt, ngồi thẳng người lại, đạp chân ga chuẩn bị rời đi.
Kít!
Khoang xe như chấn động, Dư Sênh hoảng hốt nhấn chân phanh, trừng mắt nhìn cái bóng cao ngất đang chặn trước đầu xe cô.
"Anh chán sống rồi hả..."
Lời chưa nói hết, Dư Sênh bị người đàn ông đó túm lấy, kéo cô lùi lại phía đầu xe.
Cô bị đè ngửa ra sau, môi mỏng nhanh chóng bị hắn chiếm lấy.
Tống Dịch giữ lấy cái gáy mềm mịn, cuồng bạo tách hai hàm răng đang cật lực chống đối của cô nàng, đầu lưỡi quét qua vòm miệng ngọt ngào.
"Cậu Tống...!á...!tôi làm phiền hai người rồi...!cứ tự nhiên nhé..." Bảo vệ vừa mới tỉnh ngủ đã nhìn thấy cảnh hót hòn họt này, vốn dĩ chỉ định hỏi thăm chủ nhân chiếc xe kia đỗ bên ngoài nửa tiếng muốn gặp ai.
Ai ngờ...
Cậu Tống đúng là...
"Anh bỏ ra..." Dư Sênh cuối cùng cũng đẩy được Tống Dịch, bàn tay chạm lên đôi môi nóng rát, nhăn mặt trách cứ.
"Hôm đó bảo em tới chỗ anh, sao không đến?" Tống Dịch không hôn nữa, chuyển thành khóa thân người cô gái trong vòng tay, đôi mắt đen láy như vực