Hai người cứ như vậy, chìm trong cái hỗn loạn náo nhiệt của không khí quán bar, muôn hình vạn trượng thứ đèn nháy đủ màu sắc đủ kiểu dáng chạy qua hình bóng của họ, như thể muốn nhấn chìm tất thảy.
Hà Tiểu Vãn mấp máy cánh môi nhưng cổ họng lại khô khốc không thốt ra được nửa lời.
"Cho tôi một cơ hội, được không? Cơ hội để bù đắp cho em..." Cố An Tước gục lên vai cô, tấm lưng rộng và lớn khom hẳn xuống, đè lên vai cô nặng trịch.
Nói cô không rung động, là nói dối.
Người đàn ông này mười ba tuổi đã lọt vào mắt cô, mười tám tuổi khuỵu gối tỏ tình với cô.
Bây giờ lại hạ tôn nghiêm ngạo nghễ của mình để cầu xin cô.
Người đàn ông này là Đại An, là bóng mát để cô dựa vào, cho cô cảm giác được bao bọc và che chở từ nhỏ đến lớn.
Ngay cả khi xuất hiện Dương Ân, anh cũng chưa từng một lời nào vì người ấy mà trực tiếp đả thương tinh thần cô.
Bên miệng đều là:
"Ở bên tôi, được không?"
"Đừng đi nữa, nhé?"
"Em đi rồi, thế giới rộng lớn như này, biết đi đâu để tìm được em?"
Anh lạnh lùng với người ngoài, khó gần và duy trì khoảng cách với người khác.
Nhưng chưa từng đem lại cảm giác xa lạ khi đứng trước mặt cô.
Hà Tiểu Vãn ôm lấy bả vai anh, ép anh phải đứng thẳng lưng, khoảnh khắc hai người vừa chạm mắt nhau, cô gái nhỏ đột nhiên kiễng cao chân, đặt môi mình lên môi anh.
Cố An Tước đứng như bị điểm huyệt, hai tay buông thõng hai bên thân người.
Đôi mắt đỏ au vì tức giận đã dịu đi, chỉ là hốc mắt vẫn đỏ, còn có chút ánh nước, ánh nhìn không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Hà Tiểu Vãn nhắm cả hai mắt, nụ hôn không hề tiến sâu thêm, chỉ đơn giản là môi chạm môi, cảm nhận rõ nhiệt độ cũng như sự tồn tại của đối phương.
Vài phút sau, lúc này chân đã mỏi, Hà Tiểu Vãn buông anh ra, kéo tay người đàn ông rời đi.
"Về nhà thôi."
...
Biệt viện Thương Sinh.
Đêm hôm nay rất dài, nhưng lại không giống như những đêm trước, Cố An Tước không hề cô đơn.
Chút ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ phía đầu giường, phủ một mảnh sáng dịu nhẹ trên đỉnh đầu cô.
Cố An Tước cẩn thận vươn tay kéo tấm chăn mỏng lên cao, vuốt ve đỉnh đầu cô gái.
Từ lúc theo anh về nhà đến giờ, cô không né tránh, cũng không quá nhiệt tình với anh, chỉ đơn giản nhắc anh tắm rửa rồi đi ngủ.
Mặc dù vẫn khiến anh rất vui, nhất là khi lúc anh quay lại phòng riêng thì đã thấy cô đã nằm ngủ say ở trên đó.
Khóe môi mỏng kéo cao, một vòng tay như ôm cả thế giới nhỏ bé vào lòng, mắt anh nhắm hờ, chưa bao giờ trong lòng lại bộn bề cảm xúc như lúc này.
...
Hoắc Kiến Lương bị vết xương gãy ở bàn tay làm cho tỉnh lại.
Toàn thân bị dây thừng trói chặt, miệng nhét giẻ lau, cát bụi bay tứ tung, dính cả vào lỗ mũi khiến anh ta không sao hít thở được.
Căn phòng rất rộng nhưng lại chẳng có thứ đồ gì, cũng không nhìn ra phương hướng nằm ở đâu.
Chỗ chết tiệt nào đây?
Hoắc Kiến Lương co người, chân đạp ra sau muốn dựa vào cạnh tường để ngồi dậy, nhưng mỗi lần nhúc nhích lại khiến bàn tay đau thảm thiết.
Nếu biết trước Cố An Tước ra tay thảm như vậy, anh nhất định, nhất định sẽ không hẹn Hà Tiểu Vãn ở quán bar!
Đúng, nhà thờ...!ở nhà thờ mới ngăn được tên đàn ông đó ra tay