Phòng cấp cứu đã sáng đèn được gần một tiếng rồi.
Sau khi Phong Hi sắp xếp ổn thỏa sự cố vừa rồi, quay lại tầng vip được canh gác cẩn thận trong lúc Cố An Tước đang cấp cứu, thấy Hà Tiểu Vãn vẫn như cũ ngồi yên lặng ở đó.
"Cố phu nhân, cô vẫn chưa đi kiểm tra vết thương sao?" Phong Hi bước đến gần, khuỵu gối trước mặt Hà Tiểu Vãn.
Hà Tiểu Vãn bị chạm vào, bả vai kịch liệt run rẩy, mãi mới có thể nói một câu hoàn chỉnh.
"Đừng gọi tôi...!là Cố phu nhân...!tôi không xứng..."
Phong Hi nặng nề thở ra một hơi, tùy ý ra hiệu cho một lính gác ở đó gọi y tá đến đây kiểm tra trực tiếp vết thương trên người Hà Tiểu Vãn.
Ngoài lòng bàn tay là vết dao cắt ra, trên người cô còn có rất nhiều vết trầy xước da khác, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng để lâu không xử lý cũng có thể bị nhiễm trùng.
"Liều chết quay lại lo cho an nguy của ngài Cố, ngoài cô ra, không ai xứng hơn với vị trí này."
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết xước của cô gái khẽ ngước lên, tóc bết dính vào da mặt, nhưng lại không thể làm mờ đi ánh mắt quật cường kia.
"Phong Hi...!có phải nếu tôi không quay lại...!sẽ không xảy ra chuyện này không?"
Phong Hi lau nước mắt trên mặt cô, bất lực lắc đầu.
"Đều như nhau cả, Cố phu nhân quay lại thời điểm đó, chỉ giảm đi phần trăm khả năng tử vong của ngài ấy mà thôi."
Hà Tiểu Vãn cảm thấy trước mắt mờ mịt.
"Cô nói vậy là ý gì?"
"Nếu Cố phu nhân không quay lại, tai nạn vẫn sẽ xảy ra, có khi còn thảm khốc hơn.
Trong vòng bán kính 30 dặm cách sào huyệt của Hoắc gia đều là bẫy, con đường đó là lối duy nhất để thoát thân, nhưng lại không phải chiếc xe duy nhất nhắm vào ngài ấy."
"Thật ra sau khi chuyện vận chuyển vũ khí trái phép lần trước của Hoắc gia bị bại lộ, ngài Cố cũng đã dự liệu trước sẽ có hành động tiếp theo xảy ra.
Chỉ là không ngờ bọn chúng lại phục thù theo cách này."
Nguồn gốc của Hoắc gia ở Nam Dương không phải vô danh, thậm chí còn có thể xếp ngang hàng với tứ đại gia tốc Cố - Hạ - Tống - Hà bây giờ.
Chỉ là vài chục năm trước huyết mạch Hoắc gia bị đứt đoạn, gia môn dần tiều tụy suy thoái, sau đó dường như lặn mất tăm trong giới, không rõ đã ly tán về phương nào.
Chỉ có điều tham vọng của Hoắc gia vẫn thâm sâu không đổi, vừa mới khứ hồi đã trực tiếp đối đầu Cố gia.
"Cô nói Cố An Tước đã dự liệu từ trước.
Vậy trước lúc đó, mục đích của Hoắc Siêu là gì?"
Trong đầu Hà Tiểu Vãn có quá nhiều nghi hoặc cần được giải đáp.
Hà gia có Hà Cảnh Minh chống trụ, từ trước đến nay không để cô phải tham gia vào bất cứ tranh chấp gia môn nào.
Ngẫm lại hiện giờ, có quá nhiều thứ cô đều cảm thấy mông lung không rõ.
Bao gồm cả việc nghi ngờ Cố An Tước biết điều gì đó lại cố ý che giấu cô.
Nét mặt Phong Hi đột nhiên chuyển thành thiếu tự nhiên.
"Cố phu nhân...!cô nên trực tiếp hỏi ngài Cố thì hơn.
Dù sao cô cũng mong ngài ấy sớm tỉnh lại có đúng không?"
Vừa đúng lúc gọi được y tá tới, nghe tiếng động truyền tới ở phía hành lang, Phong Hi lập tức đứng dậy, đánh lừa sự chú ý của Hà Tiểu Vãn lên việc khác.
"Y tá tới rồi." Phong Hi lùi lại, vẫy tay với y tá đang kéo xe thuốc đến.
"Nhanh chân lên."
Hà Tiểu Vãn nhìn đống đồ sơ cứu mà y tá đem đến, lại lần nữa trông ngóng nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu, mím môi nghe theo.
Cố An Tước...!anh nhất định phải bình an đấy!
...
Trước sảnh bệnh viện, dưới tán cây xà cừ rộng lớn, Hà Cảnh Minh đang ngồi trong xe đợi cô.
Thân cận của anh nhìn thấy cô thì lập tức mở cửa xe để cô vào trong.
"Em không phải bác sỹ, ở lại phí sức chờ đợi cũng không có tác dụng." Cửa xe vừa đóng, Hà Cảnh Minh đã nhàn nhạt lên tiếng.
Tài xế và trợ lý đều ở bên ngoài xe chờ đợi, không gian bí bách chỉ còn hai người họ.
"Tại sao anh lại ở đó?" Hà Tiểu Vãn vẫn duy trì động tác cụp mắt từ lúc vào xe, lạnh nhạt chất vấn.
Hà Cảnh Minh hơi bất ngờ với câu hỏi này của cô, khẽ đánh mặt sang.
Hà Tiểu Vãn lại hỏi tiếp.
"Cả chuyện anh trúng độc lần trước, có phải Hoắc gia làm hay không?"
Hà Cảnh Minh chớp mắt, ánh mắt thâm sâu quan sát sườn mặt cô gái.
"Rất phức tạp, em không cần quá để ý."
"Em vốn cũng không muốn để ý." Hà Tiểu Vãn lúc này mới nhìn anh.
"Nhưng em lại phát hiện bản thân phải hiểu rõ chuyện này."
"Tiểu Vãn." Hà Cảnh Minh đột nhiên đổi giọng, vươn tay vuốt mái tóc dài của cô như an ủi.
"Đừng nói em nghi ngờ việc hôm nay có liên quan đến anh nhé?"
Hà Tiểu Vãn không bài trừ hành động của anh, vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm Hà Cảnh Minh.
Chợt nhận ra ánh mắt Hà Tiểu Vãn đã khác xưa rất nhiều, Hà Cảnh Minh đột nhiên cười khẽ, vô tư trả lời.
"Nếu em cho rằng anh gián tiếp muốn hại Cố An Tước thì không có khả năng đâu." Anh nhìn cô.
"Mâu thuẫn của anh với Cố An Tước, mười thế lực như Hoắc gia cũng không đủ tư cách xen vào."
"Mâu thuẫn?" Hà Tiểu Vãn khẽ nhíu mày.
Hà Cảnh Minh bật cười thành tiếng.
"Gieo nhân nào thì gặp quả đấy.
Dù sao cậu ta cũng không thành thật với em."
"Nhưng hôm nay, là chúng ta nợ anh ấy một mạng."
Hà Cảnh Minh gật đầu thỏa hiệp.
"Được, anh nhớ rồi, vậy nên mới