Hà Cảnh Minh ngồi trên xe, đắn đo một hồi vẫn quyết định gọi một cuộc điện thoại đi.
Đối phương rất nhanh đã bắt máy.
Nhưng chỉ vài câu trò chuyện đã khiến gương mặt Hà Cảnh Minh đổi sắc.
"Đi đâu mà gấp như thế? Đợi một chút, anh cho người sắp xếp..."
Hà Tiểu Vãn lên tiếng ngăn cản.
"Em lên máy bay rồi, lúc đến nơi sẽ gọi lại cho anh.
Lúc nãy anh định nói gì? Mẹ Hà định nói gì với em à?"
Hà Cảnh Minh viết vài dòng lên tờ giấy rồi đưa cho trợ lý, bên trên là yêu cầu định vị vị trí hiện tại của Hà Tiểu Vãn để đảm bảo sự an toàn của cô.
Dù gì cô vội vàng rời khỏi Nam Dương vào lúc này, có khi lại có kẻ thừa nước đục thả câu.
"Ừ." Hà Cảnh Minh đổi giọng.
"Bà ấy muốn em trở về nhà, cùng đón sinh nhật."
Nét mặt Hà Tiểu Vãn thoáng khựng lại.
Hình như cô cũng quên mất ngày sinh nhật của bản thân rồi.
Đã rất lâu cô chưa từng nghiêm túc tổ chức sinh nhật, nói đúng ra là sau ngày sinh nhật vào năm 18 tuổi, rất lâu rồi chưa từng đón một sinh nhật đúng nghĩa nữa.
Trong thoáng chốc Hà Tiểu Vãn lại nhớ về những ký ức không nên nhớ, lúc hồi thần lại, khóe mắt đã cay xè từ lâu.
Ngay cả giọng nói cũng đã khàn đi.
"Anh Hai, em cúp máy đây, đến nơi em gọi cho anh sau..."
Phản ứng của cô rõ ràng như vậy khiến Hà Cảnh Minh không thể không nhận ra.
Cố An Tước đúng là có bản lĩnh này...!bản lĩnh nắm gọn tâm tư người khác.
...
Hà Tiểu Vãn chỉ kịp chợp mắt hơn một tiếng, lúc trở về khách sạn, trợ lý nhỏ Như An là người đến đón cô.
"Tôi thật sự xin lỗi ngài, sức khỏe của chị Hà đương nhiên quan trọng, nhưng nếu không gấp đến mức như này...!kiểu gì chị ấy cũng tìm cách từ chối..."
"Vâng...!người đã an toàn đến khách sạn...!ngài yên tâm..."
Lúc Hà Tiểu Vãn trở mình trên ghế sau, tình trạng tắc đường khiến tài xế phải bất đắc dĩ chuyển hướng sang một tuyến đường khác để đi.
Mơ màng tỉnh dậy vẫn nghe thấy giọng nói tựa như thì thầm của Như An từ ghế phó lái, hình như suốt quá trình lên xe đều bận rộn nói chuyện qua điện thoại báo cáo tình hình, Hà Tiểu Vãn khẽ nhíu mày.
"Nói với giám đốc Khai Minh Triết của em, lần sau tôi không nhận những hợp đồng như thế này đâu."
Một mình cô thì thôi đi, lại còn kéo theo cả một dàn ekip lẫn vệ sỹ đi theo, thực sự rất cồng kềnh.
Như An vội tắt máy, thấy cô đã tỉnh lại thì chột dạ quay đầu giải thích.
"Vâng ạ, em sẽ chuyển lời.
Chủ yếu là tuần lễ thời trang vừa rồi rất thành công, giám đốc Triết vô cùng trọng dụng chị, thời gian gấp rút, nếu không phải đích thân chị đi khảo duyệt, anh ấy sẽ không yên tâm."
Khai Minh Triết này, đúng là được cô nhượng bộ đến hỏng người rồi.
Chỉ vỏn vẹn gần một tiếng nữa là đến ngày sinh nhật của cô, giờ này của năm năm trước, cô đang làm gì nhỉ...
À đúng rồi, lúc này Cố An Tước đang giở trò mất tích không nhớ sinh nhật của cô, sau đó lại vụng về cùng mọi người xuất hiện, đem vô số món quà đến trước mặt...
Nhìn khung cảnh xa lạ vụt qua cửa kính xe, ngày hôm nay, hình như anh đã mất tích thật rồi...
...
Nhìn sân khấu hình chữ T rộng lớn trước mắt, mặc dù xung quanh đều tối om, chỉ có ánh đèn sáng chói rọi xuống mặt băng, nhưng cô vẫn phải cảm thán trước độ hoành tráng của sân khấu này.
Nhớ lại bản thân lúc học đại học, giáo viên trong ngành đều nói cô có thiên phú, muốn cô giữ trọn vẹn lòng nhiệt huyết với việc thiết kế.
Nhưng cô lại chọn theo lão Quý lên núi học thuật,