Nghiêm Khả Khả về đến nhà thì đã là mười một giờ rưỡi tối.
Đèn trong nhà sáng trưng, mùi thức ăn ngào ngạt.
Cô không khỏi có chút nghi hoặc, rõ ràng cô không hề nói với người khác rằng cô sẽ quay xong phim sớm, sao người làm trong nhà lại biết được?
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Nghiêm Khả Khả chạy nhanh như chớp vào bếp, dì Châu đang nấu cơm, đều là những món mà cô thích khiến cô không nhịn được đưa tay nhón một miếng rau xào.
Cô chưa kịp lên tiếng, dì Châu đã giật mình khi nhìn thấy cô: "Bà… bà chủ, không phải tối mai cô mới về sao?”
"Tôi gắng hết sức để quay xong phim trong hôm nay rồi vội về đây."
Nghiêm Khả Khả đắc ý: "Sinh nhật thì phải ở nhà mới vui đúng không?"
Thấy dì Châu hơi chần chờ khi gật đầu, Nghiêm Khả Khả hỏi: “Chú Lý đâu ạ? Không ở nhà sao dì?"
"Ông ấy đưa ông chủ đi đón người ta rồi, lát nữa sẽ về."
Đưa Cố Thần đi đón người?
Ai cũng biết cô và Cố Thần kết hôn đã được hai năm, trong hai năm này Cố Thần rất ít khi có mặt ở nhà nói chi đến việc đưa khách về nhà.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Khả Khả càng thấy khó hiểu.
Đúng vào lúc này, ngoài cổng có động tĩnh, sau đó cô nghe có tiếng nói chuyện cất lên.
Đầu tiên là một giọng nữ nhẹ nhàng, ngọt ngào: "Đã trễ thế này còn phải ở nhờ nhà anh, thật ngại quá.”
"Em cứ xem đây như nhà của mình đi.” Đây là giọng của Cố Thần, giọng nam trầm gợi cảm.
"Chị không có ở nhà sao ạ?" Cô gái lại hỏi.
Tiếng trò chuyện càng lúc càng gần, Nghiêm Khả Khả nghe thấy cô gái nhắc đến mình liền tiện thể bước ra và tận dụng triệt để cơ hội: "Có nhà, chị có nhà mà, Nghiêm Thảo về lúc nào thế?"
"Sao cô lại ở đây?" Sắc mặt Cố Thần chợt lạnh, trong đáy mắt cũng lóe lên một ánh nhìn lạnh băng.
Anh có gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt hẹp dài, xếch lên lại khiến tổng thể khuôn mặt trở nên quyến rũ và quý phái, mang một vẻ đẹp khiến người ta phải e dè.
"Đây là nhà của em, em không ở đây thì ở đâu được?"
Nghiêm Khả Khả mỉm cười hỏi lại: "Nhưng còn Nghiêm Thảo, trễ thế này rồi sao còn đến nhà chúng ta?"
"Chị… Chị…” Nghiêm Thảo đột nhiên rùng mình, e dè nép ra phía sau Cố Thần.
"Thực xin lỗi, em không biết là chị vẫn không ưa em, em… em đi đây."
Giọng cô ta càng về cuối lại càng nghẹn ngào nhưng bàn tay đang túm áo của Cố Thần thì càng túm càng chặt, không có vẻ gì là muốn rời đi cả.
Nghiêm Khả Khả nhịn không được nở một nụ cười khinh miệt, vừa định nói chuyện thì Cố Thần đã nói trước: "Cho cô nửa tiếng để rời khỏi đây."
"Cũng không phải là không thể, nhưng trước cổng nhà chúng ta đang có vài phóng viên ngồi chực sẵn, em sợ anh vừa mới đưa người đẹp bé nhỏ đây vào nhà, em đã rời đi ngay thì sẽ mang lại những rắc rối không đáng có cho người quản lý của em.”
Nghiêm Khả Khả nghiêng đầu, nhìn cô nàng đang khép nép núp sau lưng anh ta, chỉ mặt hỏi thẳng: "Em nói xem, em gái yêu quý của chị."
"Em xin lỗi chị, chị đừng cãi nhau với anh Thần nữa, em đi, em đi là được mà."
Nghiêm Thảo làm như thể cố lấy hết dũng khí, tiến lên nắm bàn tay Nghiêm Khả Khả.
Mở miệng, ngậm miệng đều là rất xin lỗi nhưng chẳng thấy chút xíu vẻ hối lỗi nào trên mặt cô ta cả.
Đều là hồ ly ngàn năm, cô ta chơi trò liêu trai gì chứ?
Nghiêm Khả Khả giật mạnh tay mình ra, Nghiêm Thảo không kịp đề phòng, bất ngờ bị hất một cái lảo đảo, té xuống đất, đầu cũng vừa khéo đập vào cạnh tường.
Cố Thần vội vàng chạy tới xem Nghiêm Thảo, còn Nghiêm Thảo thì nước mắt lập tức rơi như mưa.
"Chị ơi, em xin chị, đừng tổn thương mẹ nữa! Đừng đánh em, em xin chị! Mẹ ơi! Mau đến cứu con."
Cô ta ngồi bệt trên đất, một tay giữ lấy góc áo Cố Thần, một tay ôm đầu, như đang nhớ lại chuyện đau khổ gì đó, miệng thì nói những lời lẽ lộn xộn khó hiểu.
Nghiêm Khả Khả bĩu môi, một màn kịch khổ nhục kế, một người bệnh thần kinh nhìn thấy kẻ thù giết mẹ, đầu tiên là ngây ngốc sau đó lại trực tiếp bộc phát.
Chỉ có thể nói rằng cảm xúc của Nghiêm Thảo tới quá chậm và diễn xuất chưa đạt chất lượng.
"Cô đang làm gì vậy! Chẳng lẽ cô không biết tinh thần của cô ấy không ổn định sao! Không làm cô ấy phát bệnh trở lại thì cô không vừa lòng à!"
Nhưng vẫn có một số người bề ngoài đẹp trai, điềm đạm còn bên trong thì lại mù quáng.
Cố Thần ngồi xổm xuống ôm Nghiêm Thảo vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về, xoa dịu cảm xúc của cô ta.
Sau một lúc lâu mới dỗ dành được Nghiêm Thảo rồi anh đưa cô ta vào phòng.
Lúc đi ngang qua Nghiêm Khả Khả, anh dừng một chút,