"Khi nào chúng ta cùng ăn cơm tối anh sẽ gọi cho đạo diễn một cuộc."
Nghiêm Khả Khả vuốt mũi, lòng đã rất muốn đồng ý rồi.
Nhưng vì một đáp án trước sau gì cũng sẽ biết mà rước thêm phiền phức vào người...
Đọc FULL bộ truyện.
Ngay lúc cô còn đang do dự không biết nên làm gì thì người ở đầu dây bên kia bỗng dưng lên tiếng:
"Tối nay Phúc cũng sẽ tới, cô không cần lo tôi sẽ đòi tiền điện thoại đâu." Phó Tăng Kiên làm bộ nói đùa, cũng khiến Nghiêm Khả Khả yên tâm phần nào.
Thú thật thì Nghiêm Khả Khả cũng thấy hơi sợ Phó Tăng Kiên.
Nếu Phó Tăng Kiên là người bình thường thì còn đỡ, nhưng anh ta lại là dân đại gia có quyền có thế, ai thèm tin chuyện anh ta sẽ tự nhiên hoài niệm quá khứ chứ.
Nhưng biết chuyện Phó Tăng Phúc cũng sẽ tới thì cô cũng an lòng hơn đôi chút.
Trước sau gì thì cũng phải bỏ tiền cho bữa cơm này thôi, thế là cô cũng không băn khoăn nữa.
"Tiền điện thoại gì đó anh cũng không quan tâm đâu, chủ yếu là anh muốn ôn lại những kỷ niệm thơ ấu đã qua của chúng ta thôi."
Hai người đã hiểu ý nhau, sau khi trao đổi địa chỉ thì cùng cúp máy.
Phó Tăng Kiên nhìn hàng chữ "én nhỏ" trên màn hình điện thoại, đoạn anh nhẹ giọng bật cười rồi lẩm bẩm:
"Én nhỏ, xin lỗi vì đã không tìm được em sớm hơn. Em yên tâm đi, anh sẽ không bao giờ để người khác cướp em đi nữa đâu."
...
Buổi tối trước khi đến điểm hẹn, Nghiêm Khả Khả gửi tin nhắn cho Phó Tăng Phúc, sau khi chắc chắn anh ta đã xuất phát đến tiệm lẩu mà họ hẹn trước thì cô mới dám bảo bác tài lái xe đi.
Nào ngờ khi Nghiêm Khả Khả vừa xuống xe thì lại nhận được cuộc gọi của Phó Tăng Phúc, anh ta nói mình đã đi nhầm đường và đang bị kẹt xe cứng ngắc rồi.
Nghiêm Khả Khả nghe vậy thì tức muốn bể phổi, chỉ muốn xông tới đấm chết cái tên cứ đến lúc quan trọng là lại làm hỏng việc này.
Không biết có phải là vì tức giận hay không mà ngay khi Nghiêm Khả Khả vừa bước vào tiệm ngửi thấy mùi lẩu nồng nặc thì bỗng cô thấy nhờn nhợn buồn nôn.
Nhưng dù có khó chịu tới mức nào thì cô cũng phải đành bấm bụng đi theo sau lưng nhân viên tới phòng mà mình đã đặt trước.
Không như Phó Tăng Phúc, Phó Tăng Kiên đã ngồi sẵn ở đó từ lâu.
Nhìn thấy cô bước vào, anh liền nở một cụ cười dịu dàng với cô.
"Mới nãy Phó Tăng Phúc gọi tới nói mình đang bị kẹt xe, bảo chúng ta cứ ăn trước." Nghiêm Khả Khả cũng nở một nụ cười mang tính xã giao.
Phó Tăng Kiên biết thừa là nụ cười ấy không hề thật lòng.
Anh vuốt vuốt ngón tay, nhìn điệu bộ gượng gạo của Nghiêm Khả Khả, nhưng cũng không vạch trần sự 'giả dối' của cô.
"Người quản lý của Phúc đặt ra rất nhiều qui tắc cho thằng bé, anh không biết nó ăn được những gì, hay cứ đợi nó đến rồi lại gọi món đi."
"Ngoài cay ra thì cậu ta không kiêng gì hết." Nghiêm Khả Khả giải thích rồi cầm thực đơn lên định gọi nhân viên.
Thật ra thì cô cũng không đói, nhưng mà hai người ngồi trên bàn cơm bốn mắt nhìn nhau như vậy đúng thật là ngượng quá.
Ấy thế mà một người khác trên bàn dường như không hề nhận ra điều đó, anh nghiêng đầu nhìn Nghiêm Khả Khả chằm chằm, trông có vẻ vô cùng hồ hởi: "Hình như én nhỏ rất hiểu Phúc nhỉ?"
Một tiếng 'cạch' vang lên, cuốn thực đơn trong tay Nghiêm Khả Khả rơi xuống bàn khiến cô giật thót.
Nghiêm Khả Khả quay đầu đi, sau cùng cô nhịn không được nói với anh: "Dù gì thì tôi cũng là người nổi tiếng mà, anh cứ gọi biệt danh hồi nhỏ của tôi như vậy, lỡ bị người khác nghe thấy thì không hay đâu."
"Tên én nhỏ không hay à?" Phó Tăng Kiên thắc mắc, trông anh hệt như một đứa bé khờ khạo.
Ai nói anh ta là chủ tịch tài giỏi vậy? Trông có khác gì tên đần không chứ?
Nghiêm Khả Khả ngẫm nghĩ một hồi rồi lại nhớ tới tên Phó Tăng Phúc ngây thơ kia, đột nhiên lại cảm thấy mình có thể hiểu được cho hai anh em nhà này, đúng là 'một con ngựa ngốc cả chuồng ngốc theo' mà.
Ý nghĩ đó khiến Nghiêm Khả Khả phì cười, cô nhướng mày nói: "Tôi thấy tên Nghiêm Khả Khả hay hơn, anh nghĩ sao?"
"Nhưng hồi đó cô đâu tên là Nghiêm Khả Khả đâu." Phó Tăng Kiên nghe cô nói, ngay sau đó anh liền phản bác lại.
Nghiêm Khả Khả lại