Nghiêm Khả Khả tỉnh lại trên giường mình, cô khẽ nheo mắt thì thấy trời đã sáng.
Bên ngoài là sau cơn mưa trời lại sáng và ánh mặt trời chói chang.
Cô hơi nghiêng đầu và thấy Cố Thần đang nhắm mắt ngồi trên ghế, hốc mắt thâm quần, xem ra là một đêm mất ngủ.
"Cố…Khụ…”
Cập nhật sớm nhất tại.
Nghiêm Khả Khả vốn định gọi anh dậy để về phòng nghỉ ngơi nhưng vừa mở miệng thì liền nhận ra cổ họng khô khốc, khàn cả giọng, không nói được trọn câu.
May mắn thay, Cố Thần nghe được tiếng cô nên tỉnh lại, anh liếc nhìn Nghiêm Khả Khả rồi đứng dậy đến bên giường rót cho Nghiêm Khả Khả ly nước.
Nghiêm Khả Khả hoang mang nhận lấy và cố rặn ra một nụ cười lấy lòng.
Hai tiếng "Cám ơn" mắc kẹt trong cổ họng nói không nên lời.
Tốt lắm, bây giờ thì đúng là đang diễn một vở kịch câm gia đình rồi.
Nghiêm Khả Khả cầm cốc nước thầm nói trong lòng.
Cố Thần không biết Nghiêm Khả Khả đang nghĩ gì trong lòng, thấy cô “dũng cảm” nuốt ực nước trong ly rồi lại nhìn anh bằng ánh mắt long lanh ngập nước, dịu dàng ngoan ngoãn như một chú mèo con đang chờ được vuốt ve bên đường.
Tóc cô ấy mềm như vậy, sờ vào sẽ thấy rất dễ chịu đúng không?
Cố Thần lập tức phát hiện chính mình đang miên man suy nghĩ gì đó nên vội vàng di dời tầm mắt, không nhìn người trên giường nữa.
"Tôi đi gọi bác sĩ."
Anh chạy trối chết và người trên giường thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ chốc lát sau, bà cụ Cố cùng bác sĩ liền mở cửa đi vào.
Bác sĩ là bác sĩ riêng của nhà họ Cố, nghe nói ông là một người rất lợi hại.
Bác sĩ đo nhiệt độ cho cô và nói: "Đã hết sốt, tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sẽ không sao".
"Khả, bác sĩ Vương nói cháu làm việc quá sức nên bị sốt nhẹ, tuy nhiên vì tình trạng kéo dài nên mới ngất xỉu."
Bà cụ Cố đứng bên cạnh vừa nhắc lại vừa nhìn bác sĩ như đang nhớ lại những điều mà hôm qua ông đã nói.
Có thể nói bà cụ đã tận hết chức trách của một “fan cuồng.”
"Khả Khả, cháu phải cân đối giữa công việc và cuộc sống, còn phải chú ý đến sức khỏe nữa, cháu mà ốm bà nội sẽ rất đau lòng."
Bà cụ Cố quay lại nhìn Cố Thần đang đứng sau, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cháu ngay cả vợ mình cũng chăm sóc không tốt thì làm tổng giám đốc cái gì, quản lý công ty cái gì hả?"
Cố Thần rõ ràng là người vô tội nhất nhưng lại cúi đầu không dám phản bác.
Nghiêm Khả Khả bỗng nhiên nhớ lại lúc trước Cố Thần nằm viện, mình đã bị mẹ của Cố Thần trách cứ thì lòng đầy cảm khái… Hay cho câu nghiệp quật, nghiệp không chừa một ai.
"A, đúng rồi."
Bác sĩ Vương bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì liền hỏi Nghiêm Khả Khả: "Mợ chủ, xin hỏi đã bao lâu rồi mợ chưa đến kỳ kinh nguyệt, tôi xem mạch tượng của mợ thì hình như là…”
"Khụ…” Nghiêm Khả Khả giật mình trừng lớn hai mắt, hắng giọng ngắt lời bác sĩ Vương.
Nếu đẻ bà cụ Cố biết tin cô mang thai, chắc chắn sẽ bảo cô ra khỏi giới giải trí, đợi đến khi sinh con xong mới làm việc lại.
"Cô ấy hình như không nói được, anh xem có cách nào chữa được không?"
Cố Thần đang đứng ở phía sau bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn Nghiêm Khả Khả đang hoang mang.
Lần đầu tiên, Nghiêm Khả Khả cảm thấy Cố Thần cao lớn như vậy, cơ thể tỏa ánh vàng lấp lánh, khiến người ta cảm động.
Bác sĩ cũng không phải kẻ ngốc, lúc này đã hiểu ra vấn đề nên đưa ra một số đề nghị cho Nghiêm Khả Khả theo lời Cố Thần.
Cuối cùng, anh cẩn thận liếc nhìn Cố Thần rồi nói: "Tuy nhiên dựa theo tình trạng sức khỏe của mợ chủ hiện tại thì không thích hợp dùng nhiều thuốc, tốt nhất vẫn là chữa bệnh bằng cách bồi bổ đồ ăn."
"Được, Khả Khả, con cứ an tâm nghỉ ngơi, bà và dì Châu sẽ đi siêu thị mua đồ về nấu đồ ngon cho Khả Khả."
Bà cụ vừa nghe thấy thế liền làm ngay, bà ra ngoài tìm dì Châu đi mua đồ.
Không cần phải kiêng dè nữa nên Cố Thần cũng không giấu giếm mà lạnh lùng nói với bác sĩ Vương: "Anh ra ngoài với tôi một chút."
Trước khi ra khỏi phòng, anh lại liếc nhìn Nghiêm Khả Khả nhưng người ta lại chớp chớp mắt với anh.
Như đang nói lời cảm ơn lại như làm ra vẻ đáng thương.
Tuy rằng không biết Cố Thần đang nói gì với bác sĩ Vương nhưng tóm lại là sau