Người gọi điện thoại chính là Phó Tăng Phúc, tuy Nghiêm Khả Khả ghét anh vì gọi không đúng lúc nhưng vẫn bắt máy.
"Chúc mừng cậu đã rửa được oan và lại đắc chí lần nữa.”
Giọng của Phó Tăng Phúc vang lên, Nghiêm Khả Khả không kềm được trợn mắt.
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô vô cùng chán ghét, trả lời lại một cách mỉa mai: "Có phải chín năm nghĩa vụ không dạy anh tiếng Việt không vậy?"
"Cậu nói vậy với ân nhân đã cứu cậu ra khỏi thảm cảnh sao? Nếu không phải tôi… Tôi giúp cậu công khai clip thử vai thì bây giờ cậu vẫn còn đang bị cả đống người chửi rủa đó.”
Phó Tăng Phúc đắc ý nói, như thể người đã giúp Nghiêm Khả Khả là chính mình vậy.
Nhưng Nghiêm Khả Khả lại hơi sửng sốt, cô vô thức liếc nhìn cốc nước trống rỗng trên đầu giường, thoáng có chút mất mát.
Cô cứ tưởng là…
Như cảm nhận được tâm trạng của Nghiêm Khả Khả, Phó Tăng Phúc nhịn không được thắc mắc: "Cậu không vui sao?"
"Không có, không phải, chỉ… Chỉ là quá bất ngờ, cậu đúng là người tốt.”
Nghiêm Khả Khả gắng gượng nở nụ cười nhưng trong lòng vẫn là chua xót.
Rõ ràng chỉ là một sự phỏng đoán nhưng hiện tại lại thành ra giống như bị người ta phản bội, lại còn bất ngờ, đúng là đồ không biết gì.
Nghiêm Khả Khả thầm chửi chính mình, cố ý ngó lơ sự khó chịu trong lòng nhưng vẫn không cách nào lấy lại được tâm trạng vẫn còn rất vui vẻ lúc nãy.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, gặn hỏi: "Lần này cậu đã tiêu hết bao nhiêu tiền? Để tôi trả lại cho cậu.”
"Không cần, tôi đâu có thiếu mấy đồng bạc lẻ đó." Phó Tăng Phúc ỷ mình giàu có, không thèm hỏi trước đã tự ý thay mặt Phó Tăng Kiên từ chối số tiền đó.
Tuy nhiên, ngẫm lại chuyện của mình, anh ta lại bắt đầu tính toán chi li: "Nếu cậu băn khoăn thì hãy chuyển số tiền quảng cáo hai ngày trước cho tôi, công ty không quản số tiền này, tôi đều dùng tiền riêng của mình hết."
"Người anh em, sống giống người một chút đi, bây giờ tôi đang phát sốt, sắp bị nướng chết đây này, cậu ngay cả một câu an ủi cũng không chỉ chăm chăm vào mấy thứ vụn vặt ấy." Nghiêm Khả Khả than thở, lộ ra vẻ đáng thương.
Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy bên kia có người hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
"Cái gì?" Nghiêm Khả Khả có chút mơ hồ.
Người bên kia nói quá nhanh, mà cô thì lại nghe không kỹ nên nhất thời tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.
Nhưng có thể khẳng định một điều là cách nói chuyện rất nhẹ nhàng, không giống giọng điệu của Phó Tăng Phúc.
Nhưng Phó Tăng Phúc lại nhanh chóng phủ nhận: "Không có việc gì, có người kêu tôi đi làm việc, tôi không nói chuyện với cậu nữa.”
Phó Tăng Phúc cúp máy xong mới thở dài nhẹ nhõm.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Phó Tăng Kiên đã bất thình lình cất lời: "Anh, anh làm gì vậy, suýt chút nữa hù chết em rồi.”
"Ha ha, nghe Khả Khả nói bị bệnh nên anh nôn nóng." Phó Tăng Kiên đẩy đẩy gọng kính trên mũi rồi nở một nụ cười dịu dàng.
Thái độ nhẹ nhàng khiến Phó Tăng Phúc không tiện cằn nhằn nữa, chỉ có thể bĩu môi, nuốt lại những lời định nói.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại không kìm được sự tò mò của mình: "Anh à, sao anh không tự mình gọi điện thoại? Việc gì phải bảo em hỏi thăm tình hình hiện tại của cậu ấy?"
"Cô ấy hình như hơi cự tuyệt anh."
Phó Tăng Kiên Thần thật trả lời: "Anh sợ nếu gọi cho cô ấy sẽ bị từ chối."
Phó Tăng Phúc suy nghĩ một hồi: "Giả vờ câm điếc" quả thực là chuyện mà Nghiêm Khả Khả có thể làm ra được.
Nhưng anh ta lại quan sát Phó Tăng Kiên, thăm dò: "Anh, đừng nói là anh thích Nghiêm Khả Khả nhé?"
"Không phải." Phó Tăng Kiên trả lời rất nhanh.
Phó Tăng Phúc cũng thở dài: "Vậy thì tốt, con nhóc Nghiêm Khả Khả đó" Haizzz, thích Cố Thần…
Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu đã nghe Phó Tăng Kiên nói tiếp.
"Anh yêu cô ấy."
"Cái, cái gì… Anh… Yêu ai?”
Phó Tăng Phúc rùng mình, suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
Phó Tăng Kiên quay đầu nhìn anh, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy nhưng không hiểu