Nghiêm Khả Khả sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền bật cười như vừa được nghe một câu chuyện cười nào đó.
Cố Thần cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng quan sát hành động cùng điệu cười khoa trương của cô.
Sau khi cười đủ rồi, Nghiêm Khả Khả bình tĩnh lại, hỏi: "Tổng giám đốc Cố, anh nghĩ em là loại người sẽ vì chút lợi ích vặt vãnh đó mà từ bỏ phiếu cơm dài hạn của mình sao?"
Không đợi Cố Thần trả lời, cô lại tự nhủ: "Con người của em cũng chẳng thiện lành gì đâu. Em sống không tốt thì ai cũng đừng mơ có một cuộc sống tốt."
Đọc truyện tại đây.
Nghiêm Khả Khả trừng mắt, vội vàng bước ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, lại cảm thấy mình không nhịn được cục tức này, do dự nửa ngày vẫn nhịn không được mà mắng: "Từ trước đến nay em chưa bao giờ lượm lại thứ mà mình không cần, vậy mà anh còn mang hai bộ phim đó ra để trao đổi với em, Cố Thần, trí thông minh của anh bị chó gặm rồi hả?"
Nghiêm Khả Khả vừa mới đóng cửa phòng thì trong phòng làm việc vang lên tiếng đập đồ rầm rầm.
Người xưa đúng là không lừa mình mà, chọc giận chồng thật là khoái, càng chọc giận lại càng khoái.
Nghiêm Khả Khả cười nhạo, tiện tay ném lọ thuốc tiêu sưng vào thùng rác.
Cô nhảy chân sáo đến chỗ Đường Thu Dạ, và tự động chuyển sang tính cách dễ thương, nhí nhảnh.
Về cơ bản thì ở bên cạnh Cố Thần khoái bao nhiêu, ở bên cạnh Đường Thu Dạ ‘thảm’ bấy nhiêu.
"Bảo cô nhóc nhà em đi tìm sếp để đòi tài nguyên, em lại quay về với hai bàn tay trắng, em nói xem có ngốc không hả!" Đường Thu Dạ chỉ hận là rèn sắt không thành thép.
Nghiêm Khả Khả chớp chớp mắt ra vẻ vô tội: "Chị còn sợ anh ta nữa là, em ở trước mặt anh ta, chẳng nói được lời nào.”
Cô nói dối một cách thản nhiên không chút áp lực, Đường Thu Dạ cũng không tiện cằn nhằn thêm nữa.
Nhà họ Đường cùng nhà họ Cố có chút giao tình, cho nên Đường Thu Dạ mới dám ngang ngược cứng miệng với Cố Thần còn loại người nhu nhược như Nghiêm Khả Khả, suy đi ngẫm lại thì thôi bỏ đi.
Nghiêm Khả Khả nhu nhược tỏ vẻ: vô tội, đáng thương, yếu đuối, nhưng đắc ý.
***
Điều khiến Nghiêm Khả Khả không ngờ tới là, Cố Thần lại tìm tới cô nhanh như vậy, lần này, anh đã chuẩn mọi thứ sẵn sàng.
Nghiêm Khả Khả cẩn thận đọc "Thỏa thuận ly hôn" từ đầu đến cuối, sau đó nhướng mày: "Lần này anh lại dùng tài nguyên gì để đổi với em?”
Kể từ cái ngày Nghiêm Thảo công khai cướp đi hai bộ phim của cô thì từ đó về sau, tất cả các hoạt động hàng đầu của công ty đều do Nghiêm Thảo đảm nhận.
Chuyện này khiến Nghiêm Khả Khả không thể nhận được các hoạt động hạng A, hoạt động hạng B thì chẳng ra gì.
Mà công ty lại không cho phép nghệ sĩ kiếm riêng, khiến cô ngay cả các công việc quay chụp thông thường cũng không duy trì được.
Còn cái tên "Nghiêm Thảo" thì xuất hiện dày đặc trong giới giải trí, nhanh chóng chiếm lĩnh tiêu đề của các trang tin lớn, náo nhiệt biết bao.
"Hợp đồng của cô với Diệu Tinh còn những 15 năm, nếu cô không muốn cứ thế mà chìm nghỉm trong giới giải trí thì hãy nhanh chóng biến mất khỏi thế giới của Nghiêm Thảo đi."
Cố Thần kéo Nghiêm Khả Khả ra khỏi mạch suy nghĩ, và lấy ra một tuyên bố chấm dứt hợp đồng từ bàn làm việc của mình.
Lần này, Nghiêm Khả Khả không cầm.
Cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt xếch của anh, trong lòng đã mường tượng rất nhiều lần, nhìn lại lần nữa vẫn cảm thấy một cảm xúc rất khác.
Thấy Nghiêm Khả Khả không nhúc nhích, Cố Thần vẫn chưa chịu thôi.
Anh ta lấy ra một tờ giấy A4 trắng từ bên dưới tuyên bố chấm dứt hợp đồng, ngón tay mảnh khảnh gõ nhanh và nhịp nhàng lên mặt giấy, Nghiêm Khả Khả có chút buồn bực.
"Trong này có viết địa chỉ của mẹ cô.”
Giọng nói cất lên cùng lúc tiếng gõ dừng lại, Nghiêm Khả Khả hoài nghi nhìn Cố Thần, trong mắt thoáng một tia bi thương.
Một người phụ nữ như cô thì biết gì là tổn thương chứ, có chăng lại là diễn kịch với anh mà thôi.
Cố Thần nhíu mày, sự chán ghét trong mắt lại càng nồng đậm, vẻ mặt lạnh lùng lại càng sa sầm.
"Ha ha, vì Nghiêm Thảo, anh đúng là đã nhọc chút công sức rồi.”
Nghiêm Khả Khả lập tức bật cười: "Có điều, anh cũng chẳng hiểu em gì cả.”
Cô thậm chí còn không thèm nhìn đã xé tờ giấy A4 hành từng mảnh: "Em là một người ích kỷ, trừ phiếu cơm dài hạn là anh ra thì với em mà nói, ai cũng chẳng quan trọng.”
Nói xong, cô liền xoay người rời đi, chỉ có cái nắm tay siết chặt cùng với con tim đang đập loạn xạ là đang kêu gào sự bất mãn trong cô.
Trong phòng làm việc, Đường Thu Dạ vẫn đang tranh cãi với Tư Tề về tài nguyên, bầu không khí căng thẳng khiến cô không muốn ở lại thêm chút nào nữa.
Nghĩ vậy, cô trực tiếp xách túi lên và quẹt thẻ tan làm.
Vừa rời khỏi cổng công ty,