Nữ ngôi sao kia rõ ràng là người quen của Nghiêm Thảo, hai người đó nhiệt tình chào hỏi nhau.
Sau khi chào hỏi xong, ngôi sao nữ kia quan sát Cố Thần đang đứng gần Nghiêm Thảo nhất, trêu chọc nói: “Đây là bạn trai của cô sao? Đẹp trai thật!”
“Cảm ơn.”
Đọc truyện tại đây.
Nghiêm Thảo chỉ mỉm cười, không phủ nhận.
Hai người bọn họ trò chuyện bằng tiếng Anh chuẩn, nhưng Nghiêm Khả Khả nghe hiểu, Cố Thần đương nhiên cũng hiểu.
Cô lặng lẽ nhìn Cố Thần, người nọ đứng phía sau Nghiêm Thảo, không hề có dấu hiệu sẽ đính chính.
“Khả Khả, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu đây?” Bà cụ Cố là người duy nhất không biết đã xảy ra chuyện gì, kéo suy nghĩ của Nghiêm Khả Khả về.
“Đi...” Đầu Nghiêm Khả Khả trống rỗng, hoàn toàn không nhớ nổi kế hoạch của cô nữa.
“Đúng là đẹp trai hệt như trong bức ảnh cô gửi cho chúng tôi, cô nhất định phải để ý bạn trai cô cho kỹ đấy, nếu không người khác sẽ cướp mất.” Ngôi sao nữ còn trêu chọc Nghiêm Thảo và Cố Thần.
Nghiêm Thảo vô cùng ngượng ngùng, nụ cười trên mặt lại càng ngọt ngào hơn.
- - “Khả Khả, thật ra nếu như cháu để ý Nghiêm Thảo đến thế, ngay từ đầu cháu có thể từ chối sự xuất hiện của cô ta, chỉ có chính cháu mới bảo vệ được cuộc hôn nhân của cháu mà thôi.”
“Xin lỗi bà nội, bà chờ cháu một chút.” Nghiêm Khả Khả hít sâu, nặn ra một nụ cười.
Cô xoay người đi đến cạnh hai người đang “trò chuyện”, chỉ vào Cố Thần, cười tươi rói nói: “Anh trai này đúng là rất dễ bị người khác nhớ thương đến, nhưng mà người nên để ý kỹ anh ấy chắc phải là tôi mới đúng.”
Nghiêm Khả Khả đột nhiên nói ra một câu tiếng Anh vô cùng rõ ràng như thế làm Nghiêm Thảo sợ hết hồn, bởi vì trong trí nhớ của cô, Nghiêm Khả Khả luôn là một đứa nhỏ quê mùa ở dưới nông thôn, căn bản không để tâm đến chuyện học hành.
Ngôi sao nữ nọ không hiểu ra sao mà chớp chớp mắt, nhưng mà sau khi tò mò quan sát Nghiêm Khả Khả xong, kinh ngạc hô lên: “Cô là ngôi sao Nghiêm Khả Khả ở nước C sao?”
“Không phải, tôi là chị của Nghiêm Thảo, là vợ của anh trai này.” Nghiêm Khả Khả phủ nhận.
Cô vẫn luôn nở nụ cười trên môi, nhưng nụ cười này giống như một cái mặt nạ, không hề nhìn thấy chút ý cười nào của cô cả.
“Marit, chúng tôi còn có việc, hôm khác lại trò chuyện tiếp.” Mặt Nghiêm Thảo trắng xám ngắt lời cô bạn thân đang kích động.
“Được rồi.” Ngôi sao nữ vô tội nhún vai, trước khi đi còn cảm khái nói với Nghiêm Khả Khả: “Cô thật sự rất giống một siêu sao trong nước của cô.”
Ngôi sao nữ kia vừa đi, bầu không khí giữa bọn họ cứng đờ.
Nghiêm Khả Khả nhướng mày, dùng tiếng Anh châm chọc nói: “Cô không muốn giải thích gì với tôi sao? Cô em gái ngoan của tôi.”
“Thần, xin lỗi... em tưởng chị không muốn công bố mối quan hệ giữa hai người nên mới không giải thích với bạn của em.” Nghiêm Thảo cúi đầu đỏ mặt nói.
Nghiêm Khả Khả lại không định buông tha cô, châm chọc nói: “Cô nên xin lỗi tôi mới đúng chứ nhỉ?”
“Nghiêm Khả Khả, cô quậy đủ chưa hả?” Cuối cùng Cố Thần cũng không nhịn được nữa.
Thậm chí anh còn không cho rằng đây là chuyện lớn lao gì, dù sao thuận miệng đáp lời vài câu cùng mấy người không quá thân cũng không có gì khó hiểu.
“Tôi không cảm thấy rằng tôi đang quậy.” Mặt nạ của Nghiêm Khả Khả cuối cùng cũng cứng đờ trên mặt.
Chuyến du lịch này đúng là tồi tệ thật, cô vừa nghĩ vừa lui ra sau.
“Xin lỗi bà nội, cháu hơi mệt, muốn về khách sạn, mọi người chơi vui vẻ.”
Cô còn định rặn ra một nụ cười, nhưng thử mãi vẫn không được.
Nếm đủ đau khổ thất bại rồi, cô cũng không thử nữa.
Chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Cố Thần rồi xoay người đi mất.
“Khả Khả bị làm sao thế?” Bà cụ còn chưa biết xảy ra chuyện gì: “Không phải lúc nãy mấy đứa gặp được một người bạn sao? Sao Khả Khả lại giận rồi?”
“Không cần để ý đến cô ấy, chúng ta đi chơi tiếp đi.”
Cố Thần lạnh nhạt nói, nhưng vẫn luôn nhìn vào bóng dáng càng đi càng xa kia.
Cũng không nói nên lời trong lòng có cảm giác gì nữa.
“Vợ cháu đi mất rồi thì còn chơi gì mà chơi!” Bà cụ sa sầm mặt, tức giận đập lên vai Cố Thần.
Bà lạnh lùng nhìn Nghiêm Thảo, như đang ám chỉ gì