“Cô Hồ, dựa vào việc cô đã phẫu thuật phá thai ba lần, chúng tôi không kiến nghị cô làm phẫu thuật lần thứ tư. Nếu đã mang thai, xin cô và chồng mình cố gắng thương lượng một chút, sinh đứa bé ra.”
Từ lúc trở về từ bệnh viện, Hồ Khả Khả còn đang nghĩ về lời mà bác sĩ nói.
Mười giờ tối, cô dừng xe ở vườn hoa nhỏ của biệt thự, nữ quản gia lập tức ra đón, vẻ mặt phức tạp nhìn cô.
Lòng Hồ Khả Khả khẽ trầm xuống, vô ý siết chặt túi xách trong tay.
“Anh ấy……tối nay về rồi à?” Cô không chắn chắn hỏi.
Nữ quản gia gật đầu, cẩn thận trả lời: “Vâng, anh ấy đợi cô lâu lắm rồi……”
Hồ Khả Khả hít sâu một hơi, kéo ống tay áo xuống, che lại lỗ kim truyền dịch trên mu bàn tay mình.
Trong bụng cô mang thai đứa bé hai tháng tuổi.
Cô nhớ rằng, lần đầu tiên mang thai, cô vô cùng vui sướng nói tin tốt này cho người chồng cô đã kết hôn ba năm, vốn cho rằng đây sẽ trở thành bước ngoặt trong quan hệ của hai người, nhưng không ngờ rằng, anh ta nhẫn tâm kéo cô đến bệnh viện, ác độc để cô phá thai.
Sau đó, kết quả của lần thứ hai cũng không khác biệt.
Đến lần thứ ba, cô giấu anh, lén đi phá thai.
Cũng vì lần phá thai trước khiến cơ thể cô tổn thương, lần mang thai này, thai của cô vô cùng bất ổn, bác sĩ thậm chí không đồng ý cô tiếp tục làm phẫu thuật phá thai.
Vì thế, cô nảy ra một ý nghĩ to gan, giấu diếm chồng, lén sinh đứa bé ra.
Thấp thỏm đẩy cửa ra, Hồ Khả Khả miễn cưỡng nở nụ cười: “Em về rồi đây……”
Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, mặt mũi góc cạnh, lúc nhìn cô, đáy mắt âm u lạnh lẽo.
“Cô có thai rồi?” Anh vừa mở miệng chính là hỏi câu này.
Sắc mặt Hồ Khả Khả lập tức trắng bệch, thề thốt phủ nhận: “Em không có……em không có, mang thai!”
Bao Lạc Kỳ nâng đôi mắt lạnh lẽo lên, lạnh lùng sắc sảo nhìn Hồ Khả Khả: “Nói láo!”
Anh liếc mắt một cái liền nhìn ra lời nói dối vụng về của Hồ Khả Khả.
Đứng dậy, thân thể cao lớn mạnh mẽ tới gần Hồ Khả Khả: “Cho cô hai lựa chọn, tự mình phá thai, hoặc, tôi cử người giúp cô phá.”
Hồ Khả Khả nhớ tới trước kia cô mang thai, liều mạng chống cự không muốn phá thai, nhưng người đàn ông này, anh ta cử hai người vệ sĩ, ở trước mặt tất cả mọi người, cứng rắn kéo cô đến bệnh viện, phá thai.
Từ đó về sau, cô trở thành trò cười trong miệng tất cả mọi người.
Toàn bộ người trong thành phố đều biết, cô cả nhà họ Hồ Khả Khả, không biết xấu
hổ cướp người yêu của em gái mình, sau khi kết hôn gặp phải báo ứng, mang thai nhưng lại bị chồng ép phá bỏ, không có địa vị gia đình chút nào.
Hồ Khả Khả lui về sau một bước, bảo vệ bụng: “Bao Lạc Kỳ, em đồng ý ly hôn với anh, anh muốn đi tìm Hồ Ý Nhiên, muốn ở cạnh nó, em thành toàn bọn anh. Nhưng em xin anh, đừng phá bỏ đứa bé này của em.”
Hồ Ý Nhiên là em gái cùng cha khác mẹ của Hồ Khả Khả, cũng là người con gái mà Bao Lạc Kỳ yêu nhất.
Lúc trước, sau khi bọn họ đính hôn, Hồ Ý Nhiên liền biến mất một cách thần bí, từ đó không xuất hiện qua.
Mà Bao Lạc Kỳ, càng hận cô tận xương.
Bao Lạc Kỳ vô cảm nhìn cô, mỗi một chữ nói ra, đều tràn đầy lạnh lẽo: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ để con người hèn hạ như cô, sinh đứa con của tôi?”
Thân thể Hồ Khả Khả mạnh mẽ run lên, không nghĩ tới anh sẽ độc ác như vậy.
Bao Lạc Kỳ hờ hững dời mắt, đi đến cửa: “Nội trong ngày mai, nếu tôi không nhận được tin cô phá thai, thì đứng trách tôi khiến cô trở thành trò cười cho toàn thành phố lần nữa.”
Anh nói xong, người đã biến mất ở cửa.
Trong phòng, Hồ Khả Khả che mặt, nhịn không được khóc ra tiếng.
Bụng lại truyền đến đau đớn nho nhỏ, bác sĩ mới nói cho cô biết, phải chú ý giữ tâm trạng bình ổn, bằng không sẽ làm hại đến thai nhi.
Cô vội vàng hít sâu, ổn định lại tâm thái.
Cho dù thế nào, lần này, cô đã quyết định giữ lại đứa bé này.
Nếu Bao Lạc Kỳ đã không màng tới cô, vậy cô liền rời khỏi đây, tìm một nơi nào đó, lặng lẽ sinh đứa bé ra.
Nghĩ đến đây, ngay cả đồ đạc Hồ Khả Khả cũng không kịp thu dọn, dứt khoát cầm lên túi xách xoay người rời đi.
“Cô Hồ, muộn như vậy rồi, cô đi đâu?” Nữ quản gia đuổi theo ra.
Hồ Khả Khả không trả lời, mấy bước vọt lên xe, khởi động, lái về phía đường cái.
Cô phải mang đứa bé rời đi……
Xe chạy ra khỏi khu biệt thự, hướng về phía nội thành.
Thế nhưng, lúc đi qua một cây đèn xanh đèn đỏ, một chiếc xe bỗng vọt ngang ra, ầm một tiếng đâm vào xe Hồ Khả Khả.
Cô bị lực quán tính to lớn làm ngiêng ngả, bụng có một cơn đau đớn.
Hít sâu vài hơi, chậm rãi hạ cơn đau, Hồ Khả Khả mở cửa xuống dưới xem tình huống của chiếc xe kia.
Cửa sổ xe đang mở, có người ngồi ngay chỗ lái xe, vậy mà là người em gái đã biến mất ba năm của cô, Hồ Ý Nhiên.