Quán Mục Bình tìm thấy một cái lồng.
Một cái lồng chim làm bằng vàng nguyên chất có thể nhốt Hồ Khả Khả lại.
Lúc này Hồ Khả Khả đang nằm trong cái lồng đó, Quán Mục Bình bước vào và bật đèn.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên cơ thể của Hồ Khả Khả, quần áo rách rưới trên người cô toát ra một loại cám dỗ lạ thường khiến trong mắt Quán Mục Bình lóe lên một tia phấn khích.
Anh ta đến gần và đưa đĩa thức ăn qua một cửa sổ hình vuông, sau đó ngồi xổm xuống như thể muốn xem phản ứng kế tiếp của Hồ Khả Khả.
Tuy nhiên, Hồ Khả Khả vẫn bất động như thể đã chết.
Không phải cô chưa từng thử chạy trốn, mà là mỗi lần chạy trốn đều bị bắt về. Quán Mục Bình đối xử với cô như một món đồ chơi thú vị. Anh ta bắt cô lại hết lần này đến lần khác nhưng không trừng phạt cô. Anh ta chỉ thích xem phản ứng hoảng loạn của con mồi.
Anh ta cảm thấy rất thú vị.
Kể từ lúc đó, anh ta thậm chí còn nhốt cô trong chiếc lồng chim này, hàng ngày chiêm ngưỡng dáng vẻ lấy nước mắt rửa mặt của cô.
Theo lời của anh ta đó là, rất đẹp.
Kẻ biến thái này!
Sau đó Hồ Khả Khả không chạy trốn và không khóc nữa. Đây là ngày thứ ba cô giả chết.
Thấy cô không nhúc nhích, Quán Mục Bình vươn ngón tay chọc cô, hứng thú trêu chọc cô.
"Chim hoàng yến của tôi, dậy ăn nào."
Hồ Khả Khả khẽ run rẩy, cuối cùng cũng "thức dậy" một cách miễn cưỡng. Các món ăn trong đĩa được chuẩn bị rất tinh tế nhưng không kèm theo đũa.
Theo lời của Quán Mục Bình là "Chim hoàng yến cũng cần đũa hả, dùng miệng là được rồi".
Tên biến thái chết tiệt này!
Mặc dù trong lòng rất căm thù nhưng trên mặt Hồ Khả Khả vẫn không có cảm xúc. Cô kéo chiếc đĩa lại gần, không chút kiêng kỵ mà bốc đồ ăn bằng tay và ăn chúng.
Quán Mục Bình đang ngồi xổm bên ngoài chiếc lồng, sự dò xét hay phấn khích trong mắt anh ta khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Cô cũng không nhịn được nữa mà nôn ra ngoài.
Lần nôn mửa này khiến cô ngất xỉu, ngay cả thức ăn ngày hôm trước cũng bị nôn ra. Dạ dày khó chịu như sông dời biển lấp, suýt nữa cô đã nôn ra cả nước mật.
Trong phòng lập tức bốc lên một mùi khó ngửi.
Quán Mục Bình nhanh chóng lùi ra sau một bước mới không bị dính. Anh ta nhíu mày, trong mắt lộ rõ vẻ ghê tởm, và lập tức đi ra ngoài mà không thèm nhìn cô.
Một lúc sau, một cô gái khoảng mười mấy tuổi đi vào phòng. Cô ta lôi Hồ Khả Khả đã ngất xỉu ra ngoài và thô lỗ ném sang một bên. Hồ Khả Khả trong tình trạng hôn mê khó chịu ôm chặt bụng của mình.
Sau khi cô gái ấy dọn sạch đống bẩn thỉu trong lồng, Hồ Khả Khả cũng từ từ mở mắt ra.
Cô biết cô gái này, cô ta tuy bị câm điếc nhưng lại có sức lực rất lớn. Trong khoảng thời gian này, chín trên mười lần cô chạy trốn đều bị cô gái này tóm được.
Nghĩ đến thủ đoạn của cô gái này sau khi tóm cô lại, Hồ Khả Khả run sợ.
Nhưng rồi, ánh mắt cô lập tức trở nên kiên quyết.
Cô phải trở về.
Hồ Khả Khả bình tĩnh cầm lấy giá cắm nến dùng để trang trí rồi lặng lẽ đi tới đằng sau cô gái, và ngay khi cô ta quay lại, cô dùng hết sức đập mạnh xuống!
Cô gái hét lên tiếng và ngã xuống đất, trong phút chốc máu đã chảy đầy mặt.
Hồ Khả Khả buộc mình phải bình tĩnh lại, rón rén đặt giá cắm nến xuống rồi chạy ra khỏi cửa.
Sắp... Sắp rồi...
Cô đã quan sát rồi, trước cổng chính của ngôi nhà này là một con đường phố thương mại rất sầm uất. Miễn là đến nơi có nhiều người, Quán Mục Bình sẽ không dám bắt cô về.
Nghĩ đến cổng chính được bảo vệ nghiêm ngặt, Hồ Khả Khả chọn vách tường trong sân, ở đó có cả một dãy cây ngô đồng cao to, chỉ cần trèo lên kêu cứu là được.
Mặc kệ cái bụng đau đớn, cô cố hết sức trèo lên thân cây trước mặt. Thấy được đầu người rồi, Hồ Khả Khả, cố gắng thêm chút nữa thôi.
Bị nhốt lâu ngày và chế độ ăn uống không điều độ khiến cơ thể
cô trở nên yếu ớt, cơn choáng váng ập đến từng đợt, cô dựa vào thân cây thở một hơi và chuẩn bị bước qua bức tường.
Lúc này, đột biến phát sinh!
"Hồ Khả Khả, cô lại dám chạy!"
Theo một tiếng gào như ác mộng này, tay Hồ Khả Khả đau đớn và không còn sức để nắm lấy nhánh cây trước mặt, rồi "rầm" một tiếng ngã xuống từ trên cây.
Bóng dáng của Quán Mục Bình xuất hiện trước mặt cô, mặc dù anh ta đang cười nhưng Hồ Khả Khả lại cảm thấy sợ hãi theo bản năng và liên tục lùi về phía sau.
Tay cô đã bị cong theo một góc độ không tưởng, gãy xương rồi.
Sau đó, cơn đau dữ dội cũng không thể cưỡng lại nỗi sợ hãi đối với Quán Mục Bình. Cô rụt ra sau một bước, Quán Mục Bình lại tiến lên một bước, mỗi bước chân của anh ta đều giống như ác ma đang dẫm lên trái tim cô.
Anh ta ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng bế cô lên.
"Chim hoàng yến nhỏ của anh, em rất không ngoan, anh phải trừng phạt em."
Cuối cùng Hồ Khả Khả không chịu nổi gánh nặng tâm lý và áp lực chồng chất lên nhau mà ngất đi.
Cùng lúc đó, một tờ giấy trắng đang nằm trên nhánh cây bị gió thổi lên, nó phấp phới trong gió rồi rớt xuống đầu một khách du lịch nào đó trên đường phố thương mại.
"Ơ, cái gì đây?" Chàng trai đeo kính nhìn vào tờ giấy vừa lấy xuống từ trên đầu mình và hỏi bạn của cậu ta.
Cứu tôi với! Có người bắt cóc tôi! Hãy đi tìm Bao Lạc Kỳ!
Mặt sau còn có một chuỗi số điện thoại.
"Đây là phố thương mại, sao có người bị bắt cóc được chứ, chắc là trò đùa thôi." Anh bạn bên cạnh cầm lấy tờ giấy trong tay chàng trai đeo kính và chuẩn bị vứt đi.
Chàng trai đeo kính giật lại và nói: "Cứ thử xem, lỡ là thật thì sao?"
Ngay sau đó, chàng trai đeo kính gọi vào số điện thoại trên tờ giấy giữa một loạt tiếng cười nhạo.
"Xin chào, tôi vừa nhặt được một tờ giấy cầu cứu, trên đó có..."
Sau khi cúp máy, chàng trai đeo kính vẫn còn đang ngơ ngác, người này hung dữ quá đi, còn bắt cậu phải đứng yên tại chỗ, đờ mờ sợ muốn khóc luôn á.
Thế là chàng trai đeo kính suýt bị dọa khóc lại gọi cho cảnh sát.
Nửa tiếng sau, Bao Lạc Kỳ đã đến con phố thương mại được cho là sầm uất nhất thành phố này.
Anh lạnh lùng nhận lấy tờ giấy nhỏ từ tay chàng trai đeo kính, sát ý dào dạt trong mắt anh khiến chàng trai cũng bắt đầu run rẩy cẳng chân.
"Cậu nói cậu nhặt được tờ giấy này ở gần đây đúng không?"
"Đúng... Đúng vậy, ngay dưới bức tường này, nó rơi xuống trên đầu tôi." Chàng trai đeo kính run lập cập trả lời.
Bao Lạc Kỳ nháy mắt, sau đó có một người bước đến và đặt tay lên vai chàng trai đeo kính, một bộ anh em tốt và nói: "Người anh em, cảm ơn cậu đã cung cấp thông tin quan trọng như vậy. Tôi mời cậu đi mua sắm."
Ôi mẹ ơi, bố mày không muốn đi mua sắm mà muốn về nhà cơ!
Chàng trai đeo kính khóc không ra nước mắt bị người "mời" đi.
Bao Lạc Kỳ bước vào cửa hàng cũng cảm thấy bất thường.
Đây là một cửa hàng chim cảnh rất bình thường, mặt tiền của cửa hàng rất nhỏ và lồng chim được treo ở khắp nơi. Điều bất thường đó là tuy cửa hàng nằm trên phố thương mại nhưng chẳng có bao nhiêu khách, chỉ có vài nhân viên đang lau lồng chim.
Hơn nữa đám nhân viên này trông rất to con.
Anh nheo mắt lại và phất tay.
"Đập cho tôi!"