Hồ Khả Khả vứt xuống những lời này cũng sắp bước đến phòng khách.
Trong lòng âm thầm buồn bực, nói đứa trẻ trong bụng cho Bao Lạc Kỳ hay không, chỉ sợ sau khi anh biết đối với cô càng thêm không có mặt mũi, từ nay về sau đều không thoát được, không nghĩ tới Hồ Ý Nhiên lại đem cái này đến uy hiếp cô.
Cô không muốn lại cùng cô em gái có nghi ngờ dùng ma túy trước mắt có quá nhiều dây dưa.
"A... Tại sao có thể như vậy!" Hồ Ý Nhiên như bị kích thích, đánh mạnh tới, trong nháy mắt một túi vải nhỏ che mũi Hồ Khả Khả, bạch phiến bên trong không ngừng chui vào trong lỗ mũi cô.
"Không có khả năng, tiện nhân này! tôi muốn giúp anh Lạc Kỳ giết chết đứa con hoang này!" Hồ Ý Nhiên điên cuồng kêu to, như phát cuồng nhặt lên tảng đá trên mặt đất, bổ nhào tới Hồ Khả Khả đập mạnh trên bụng cô.
" Khả Khả!" Tiếng gầm lên giận dữ truyền đến, lập tức Hồ Khả Khả cảm thấy một lực mạnh đánh vào trên người Hồ Ý Nhiên, trước mắt của cô bởi vì hút vào quá nhiều lượng bạch phiến bắt đầu xuất hiện từng hồi choáng váng.
May mắn đứa bé không có việc gì.
Hồ Khả Khả ý thức không rõ nghĩ đến đó, lập tức yên tâm để cho mình ngất xỉu đi.
Bao Lạc Kỳ vừa cầm thảm, xoay người liền nhìn đến một màn kinh hồn như vậy, thiếu chút nữa anh sợ tới mức hồn bay phách tán.
Sau khi kiểm tra hơi thở của Hồ Khả Khả xác định chỉ là ngất đi, anh mới cố gắng làm cho tay của mình không run rẩy quá mạnh như vậy.
Lấy thảm tới bao lấy Hồ Khả Khả, Bao Lạc Kỳ quỳ một chân xuống đất, đang chuẩn bị ôm cô, ánh mắt bỗng nhiên liếc một ít bột phấn trắng rơi trên mặt đất.
Anh nhướng mày, vươn ngón tay sờ thử, lập tức đặt ở trên mũi ngửi.
Lập tức sắc mặt đại biến, đôi mắt đen của anh nhìn thẳng Hồ Ý Nhiên, trong nháy mắt phát điên làm cho Hồ Ý Nhiên cho rằng anh muốn ăn sống nuốt tươi cô.
"Cô lại dùng thuốc phiện đối với cô ấy?" Bao Lạc Kỳ hỏi, giọng anh lạnh giống như một khối băng.
Lúc này thủ hạ cũng đuổi tới,
Bao Lạc Kỳ ôm lấy Hồ Khả Khả đang hôn mê, cũng không quay đầu lại rời đi.
"Trói cô ta lại."
Hồ Ý Nhiên bị dẫn tới phòng tiếp khách của nhà họ Bạch, bị ném xuống chân Bao Lạc Kỳ như một con chó chết.
Bao Lạc Kỳ híp mắt nhìn cô, mặt không biểu tình hết lần này tới lần khác làm cho Hồ Ý Nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cô nửa quỳ trước mặt Bao Lạc Kỳ, đánh bạo kéo góc áo của anh.
"Anh Lạc Kỳ, thực xin lỗi, em chỉ là, chỉ là..." Cô cố gắng giải thích với Bao Lạc Kỳ chuyện vừa mới làm đối với Hồ Khả Khả.
"Chỉ là cái gì? Giúp tôi nhẹ nhàng diệt trừ đứa trẻ trong bụng gọi là con hoang sao?" Giọng Bao Lạc Kỳ lạnh lùng giống như băng, không có biến động nào cả.
Mắt Hồ Ý Nhiên sáng rực lên, khuôn mặt quá gầy gò đỏ bừng lên.
"Đúng đúng đúng, anh Lạc Kỳ, chúng ta kết giao nhiều năm như vậy, em không thể trơ mắt nhìn anh đội nón xanh nha... Hu hu hu."
Dựa trên sự hiểu biết của Hồ Ý Nhiên đối với Bao Lạc Kỳ nhiều năm như vậy, người đàn ông này mạnh mẽ, kiêu ngạo, tự phụ, năm đó bởi vì không tình nguyện cưới Hồ Khả Khả, vì vậy trong những năm sau đó điên cuồng trả thù, bây giờ cũng tuyệt đối không thể cho phép mình giúp người đàn ông khác nuôi con.
Có lẽ người đàn ông khác có thể vì cái gọi là yêu mà thỏa hiệp, nhưng Bao Lạc Kỳ tuyệt đối không có khả năng.
Bởi vì anh quá kiêu ngạo rồi.
Cẩn thận dò xét sắc mặt Bao Lạc Kỳ, Hồ Ý Nhiên nở một nụ cười khát vọng ở nơi vô hình, chỉ cần Bao Lạc Kỳ có thể đồng ý với cô, cô có thể...
"Anh Lạc Kỳ, em không có ý định can thiệp vào chuyện cảm tình của anh, chỉ giữ lại đứa bé này, quả thực chính là làm cho anh hổ thẹn, anh chỉ cần xoá sạch đứa trẻ, có một đứa khác với chị em thì tốt rồi, em thích anh nhiều năm như vậy, không thể trơ mắt nhìn anh —— "