Thay đồng phục phẫu thuật xong, cô yên lặng nằm xuống, nghe theo mệnh lệnh của bác sĩ, tách hai chân ra.
Đợi đến lúc sau khi Bao Lạc Kỳ sắp xếp cho Hồ Ý Nhiên xong, rồi tự mình đưa cô tới bệnh viện phá thai, không bằng cô chủ động tự đi.
Còn khỏi bị người trong bệnh viện chê cười.
Dụng cụ đi vào cơ thể cô lạnh như băng, chỗ nạo thai mang tới đau đớn dữ dội, kéo tới dồn dập.
Hồ Khả Khả dùng sức nắm chặt thành giường, cắn chặt môi, trên mặt vẫn như cũ, không hề kêu một tiếng nào.
Cô sẽ nhớ mãi lần đau đớn này, sau này cô phải trả lại cho Bao Lạc Kỳ gấp bội lần.
Một mình Hồ Khả Khả phá thai xong, cơn đau ở giữa hai chân khiến cô không thể đứng thẳng được. Cô ngồi một mình trên băng ghế ngoài phòng phẫu thuật nửa tiếng, cuối cùng mới có một chút sức lực. Cô chậm rãi đứng lên, chống vách tường đi ra ngoài.
Một mình buồn chán đi qua hành lang dài, nửa đường gặp Bao Lạc Kỳ đang ôm Hồ Ý Nhiên trong ngực.
Vết thương trên trán và đầu gối của cô ta đều đã được xử lý, được bọc trong băng gạc trắng. Lúc này cô ta đang núp trong ngực Bao Lạc Kỳ, mặt mũi tràn đầy ngọt ngào, tươi cười nói chuyện.
Ánh mắt của Bao Lạc Kỳ nhìn cô ta, dịu dàng đến chói mắt.
Hồ Khả Khả dừng bước chân, chỉ cảm thấy giữa hai chân càng ngày càng đau đớn dữ dội, làm cô hầu như đứng không vững.
"Ồ, chị, chị vẫn còn ở bệnh viện sao?" Hồ Ý Nhiên nhìn thấy Hồ Khả Khả, vẻ mặt đơn thuần hỏi cô.
Bao Lạc Kỳ cũng liếc mắt, lạnh lùng nhìn về phía cô.
Hồ Khả Khả cúi xuống, mười ngón tay lại nắm chặt một lần nữa. Trên môi cô nở nụ cười thê lương, khàn giọng nói: "Tôi đã làm phẫu thuật phá thai. Con của Bao Lạc Kỳ, tôi đã cho nó biến mất."
Cô nói xong, nâng lông mi run rẩy lên nhìn về phía thân hình cao lớn của người đàn ông kia.
Ánh sáng của ngọn đèn trắng trong bệnh viện chiếu vào đôi mắt trong sáng của Hồ Khả Khả, hào quang nhỏ vụn mà sáng ngời như là những ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm đen kịt.
Trong lòng Bao Lạc Kỳ bỗng nhiên thoáng run lên, có một chút khác thường lóe lên rồi nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
"Coi như cô biết điều." Bao Lạc Kỳ lạnh lùng mở miệng, ôm lấy Hồ Ý Nhiên, đi qua cô mặt không chút biểu cảm: "Phá thai rồi thì nhanh cút về đi. Đừng ở bệnh viện nữa, chướng mắt."
Có thể Hồ Khả Khả run rẩy, không thể đứng vững nổi nữa. Bịch một tiếng, hai đầu gối giống như nhũn xuống chạm đất, quỳ xuống nền nhà lạnh như băng.
Bây giờ đã là nửa đêm, trong hành lang yên tĩnh, im ắng vang lên âm thanh cô ngã xuống vô cùng rõ ràng.
Nhưng Bao Lạc Kỳ đang bước đi ngay cả nửa giây cũng không dừng lại.
"Lạc Kỳ, sắc mặt chị Khả Khả rất tệ. Chúng ta đưa chị ấy về nhà được không?" Hồ Ý Nhiên lo lắng mở miệng.
"Bất kể cô ta sống hay chết thì đã sao? Vướng víu." Đây là câu trả lời của Bao Lạc Kỳ.
Khóe môi Hồ Khả Khả từ từ nở nụ cười, nhưng trên khóe mắt nước mắt lại rơi xuống.
Cuối cùng cô vẫn phải ở lại bệnh viện một đêm. Sau khi phá thai cô bị đau bụng
thật sự là không thể đi nổi. Sau khi nghỉ ngơi một ngày tại bệnh viện, chạng vạng tối cô làm thủ tục xuất viện, rồi thuê xe về nhà.
Đẩy cửa chính biệt thự ra lại nhìn thấy vị khách không mời mà đến Hồ Ý Nhiên kia đang ngồi trên ghế sa-lông trong phòng khách.
"Chị, cuối cùng chị cũng đã về."
Hồ Ý Nhiên nằm tư thế uyển chuyển trên ghế sa-lông, vừa nhìn móng tay mới làm của mình, vừa sai khiến nói: "Đi lấy cho tôi một cốc nước. Sau này, cô phải ở nhà chăm sóc thật tốt cho tôi."
Hồ Khả Khả nhíu mày nhìn cô ta: "Ai cho phép cô vào đây?"
Hồ Ý Nhiên ngồi ngay ngắn lại: "Đương nhiên là Lạc Kỳ, anh ấy nói đầu gối tôi đau, đi đường bất tiện, bảo tôi ở lại đây, để cô chăm sóc cuộc sống, ăn uống hàng ngày của tôi."
Hồ Khả Khả vừa mới phá thai, tự chăm sóc mình còn không nổi, sức lực đâu mà chăm sóc cô ta?
Cô không muốn ở đây cãi nhau với Hồ Ý Nhiên, khỏi cho cô ta diễn kịch bảo cô bắt nạt cô ta. Hồ Khả Khả trực tiếp xoay người bỏ đi.
Vừa mới bước được hai bước, đã thấy một bóng dáng cao thon đứng trước cửa chính.
Là Bao Lạc Kỳ.
"Anh Lạc Kỳ..." Hồ Ý Nhiên lập tức ngọt ngào mở miệng: "Anh về rồi."
Bao Lạc Kỳ khẽ gật đầu với cô ta, đôi mắt lập tức trở nên lạnh lẽo nhìn Hồ Khả Khả.
"Nếu đã đến thì ký tên vào cái này đi."
Anh lấy một phần tài liệu trong tay, ném lên bàn uống nước.
Đôi mắt Hồ Khả Khả nhìn liếc qua, dòng chữ "Đơn ly hôn" đâm vào ánh mắt của cô khiến cô cảm thấy đắng chát.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Bao Lạc Kỳ, chậm rãi mở miệng: "Thật xin lỗi, Bao Lạc Kỳ. Đơn ly hôn này tôi không ký."
Muốn cô mất hết mọi thứ rồi rời khỏi đây, sau đó thành toàn cho anh và Hồ Ý Nhiên sao?
Nằm mơ đi!
Bao Lạc Kỳ lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Cô nói lại lần nữa."
Hồ Khả Khả thẳng thắn chống lại ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo của Bao Lạc Kỳ: "Tôi nói, tôi không đồng ý ly hôn. Bao Lạc Kỳ, là anh không khiến tôi không còn lối thoát, giết con của tôi. Bây giờ Hồ Ý Nhiên vừa về đến, anh đã muốn đã tôi đi để sống cùng cô ta sao? Không có khả năng. Anh không cho tôi sống dễ chịu, tôi cũng khiến anh sống không tốt. Đơn ly hôn này không bao giờ tôi ký."
Ánh mắt Bao Lạc Kỳ tức giận trầm xuống, anh tiến lên một bước, bàn tay to lớn trực tiếp nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của Hồ Khả Khả.
Chỉ cần hơi dùng sức một chút, cái cổ mảnh khảnh yếu ớt trong tay lập tức bị bẻ gãy.
"Hồ Khả Khả, cô đừng không biết xấu hổ. Lập tức ký đơn ly hôn này cho tôi." Anh lạnh lùng uy hiếp, đồng thời đầu ngón tay cũng dùng sức nắm chặt, khiến Hồ Khả Khả cảm thấy đau khổ vì không thở được.