Hà Tịch ngồi xụp xuống đất, nhìn đi nhìn lại vẫn chưa thấy người đâu.
Tống Đại Nghĩa mất hết kiên nhẫn, miệng không ngừng làu bàu.
Bọn họ ngồi chờ ở đây đã hơn ba mươi phút, đến một chút bóng dáng của Tử Lý vẫn không thấy đâu.
Gọi điện mấy lần đều nhận được một câu trả lời: Tớ sắp tới rồi.
Mọi người đợi một chút!
Hàn Lập bất lực vỗ trán.
Từ xa nghe được tiếng gọi thất thanh:
- Tới rồi! Tôi tới rồi!
Hà Tịch nhìn vali và túi đồ của cô, còn tưởng mình bị hoa mắt:
- Đi hai, ba ngày thôi mà.
Sao cậu lại mang nhiều đồ thế?
Tử Lý thở phì phò, ngại ngùng đáp:
- Dự phòng thôi mà...
Tống Đại Nghĩa đá vào vali của cô nói:
- Cậu có biết bọn tôi chờ lâu lắm rồi không?
Tử Lý biết mình sai, không dám cãi lại, chỉ cười hoà giải.
Cô cũng đâu có muốn thức dậy muộn, tối qua quên cài báo thức, kết quả sáng nay tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã là 8 giờ sáng.
Tống Đại Nghĩa gõ vào đầu cô hỏi:
- Có thấy mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi không? Sáng cái khỉ?
Cô lẩm bẩm:
- Chỉ toàn thấy mây, lấy đâu ra mặt trời chứ...
Dương Minh đứng một bên cất tiếng:
- Thôi được rồi.
Mau lên xe thôi.
Còn lải nhải nữa chiều nay cũng chưa đến được.
Ngồi xe hai tiếng, cuối cùng cũng đến được khu trượt tuyết.
Mùa này mọi người đổ xô về đây, đâu đâu cũng thấy có người.
May bọn họ đặt chỗ từ sớm, nếu muộn thêm chút nữa, e rằng phải ngủ ngoài đường.
Âu Tuấn cầm mấy tấm thẻ phòng, đưa cho mọi người.
Hai người một phòng, chia vừa đủ cho sáu người.
Khu trượt tuyết bao gồm tổ hợp nhà nghỉ, nhà hàng, ngoài sân trượt tuyết ra còn có rất nhiều sân chơi giải trí khác.
- Mọi người về phòng cất đồ, sau đó đi ăn trưa thôi.
Tớ đói bụng rồi!
Hàn Lập vừa nói vừa xoa bụng.
Tử Lý liền trêu:
- Cậu chỉ biết có ăn thôi!
- Cậu thì chỉ có bắt người ta đợi là giỏi.
Tử Lý bĩu môi, ôm tay Hà Tịch đi về phòng.
Tử Lý nhìn vali của cô, lại nhìn về của mình.
Đúng là nhiều hơn gấp đôi.
- Tiểu Tịch à, sao cậu mang ít quần áo vậy?
Lại nhìn bên dưới còn có mấy quyển sách dày cộp thì suýt ngã ngửa.
- Cậu...cậu biế.n thái.
Đi chơi cũng phải mang sách theo mới chịu!
Hà Tịch chăm chú xếp đồ, cười cười không nói gì.
Quần áo cô mang mấy bộ, cũng chỉ ở hai ngày, không coi là ít.
Sau đó là mấy đồ dùng linh tinh của con gái, thêm một đôi giày.
Thấy vali còn trống, cô tiện nhét thêm mấy quyển sách vào luôn.
Tử Lý bắt đầu công cuộc làm đẹp, sau khi rửa mặt thì bắt đầu thoa đủ các loại mĩ phẩm, vừa thoa vừa than:
- Ây da, mùa này da tớ bị khô đi nhiều lắm.
Sớm nay vội quá nên không kịp chăm sóc da.
- Sắp tới giờ cơm rồi đó.
- Đừng lo, một lát là xong ngay.
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hà Tịch xếp xong đồ vào tủ liền chạy ra.
Dương Minh đứng trước cửa gọi:
- Hà Tịch, Tử Lý, đi ăn cơm thôi.
Cô mở cửa, ngoài cậu ra không thấy có ai khác liền hỏi:
- Mọi người đâu rồi?
- Đi trước rồi.
Hà Tịch thở dài:
- Vậy cậu cứ đi trước đi.
Tử Lý vẫn còn chưa chuẩn bị xong.
Từ trong phòng vọng ra tiếng nói:
- Tớ còn chưa thay đồ nữa, hai người đi trước, lát tớ xuống sau.
Vẫn còn thay đồ? Hà Tịch không biết nói gì nữa.
Dương Minh mang điện thoại ra nhìn một chút, nói với cô:
- Đi thôi.
Hà Tịch quay lại nói với Tử Lý:
- Cậu xuống một mình có sao không?
Tử Lý khoát tay:
- Cậu lo gì chứ? Số lần tớ đến đây còn nhiều hơn số lần tớ đi chơi cùng cậu đó.
Cậu cứ đi trước đi.
Hà Tịch nghĩ một lúc, Dương Minh cũng đang chờ cô.
Thôi thì đi trước vậy.
Cô nói với Tử Lý mấy câu rồi đi theo Dương Minh.
Đứng trong thang máy, cô liếc nhìn chàng trai bên cạnh, thấy khăn choàng của cậu, hai tay vô thức đưa lên cổ của mình.
Không có gì.
Cô gõ đầu, sao lại quên khăn chứ.
Mùa đông năm nào cô cũng bị cảm rồi viêm họng.
Cứ đi ra ngoài là phải choàng khăn, không để cổ bị lạnh.
Đến tầng một, Dương Minh bước ra, quay người lại nhìn, Hà Tịch vẫn không nhúc nhích gì.
- Sao thế?
- Tôi phải trở lại phòng lấy khăn.
Thời tiết ở đây càng ngày càng lạnh.
Nhiệt độ luôn là số âm.
Nếu mà không cẩn thận bị ốm thì rất phiền.
Dương Minh không biết chuyện gì, nhìn xuống cổ của cô thì hiểu ra.
Cậu đưa tay kéo cô ra ngoài.
Hà Tịch nói:
- Ở đây lạnh quá, tôi cần mang khăn...
Dương Minh chẳng nói chẳng rằng, tháo chiếc khăn len trên cổ mình xuống choàng vào cho cô.
Cậu cũng thường hay để ý, cô dù đi học hay ra ngoài, luôn luôn có khăn trên cổ.
Chỉnh lại chiếc khăn gọn gàng, cậu nhìn một lượt rồi gật gù:
- Đeo của tôi, không cần mất