Hà Tịch dạo men theo hàng cây.
Hôm nay trường học có vẻ vắng hơn mọi ngày.
Không phải vì mọi người đến muộn, mà là vì cô đến quá sớm.
Bình thường không như vậy, chỉ là tối qua có cãi vã với mẹ nên sáng ra không nói câu nào liền xách cặp ra ngoài, đến bữa sáng cũng không ăn.
Đi lên khỏi cầu thang, cô nghe loáng thoáng có tiếng ai đó.
Hình như là từ lớp của cô vọng ra.
Dương Minh và Tống Đại Nghĩa cùng nhau ngồi một chỗ, vai kề vai, tâm trí đều đặt lên chiếc điện thoại cảm ứng đắt tiền, không phát giác ra có người đi đến.
Cô chú ý đến khoảng cách giữa hai người bọn họ, tuy là nam với nam, nhưng gần gũi quá liền sinh ra điểm kỳ lạ.
Hai người họ có vẻ là đang chơi game gì đó.
Đoạn cao trào, Tống Đại Nghĩa còn khoát tay lên vai Dương Minh, miệng lẩm bẩm:
- Mau bắn chết nó đi! Đừng để nó chạy thoát, máu ít như vậy rồi! Đúng rồi! Đúng rồi!
Chơi xong, cậu ta phấn khích đem hai tay lên bóp má Dương Minh, miệng cười lớn:
- Tiểu tử khá lắm! Anh đây biết cậu làm được mà! Mối thù này, cậu thay tôi trả được rồi.
Nói đi, cậu thích gì? Anh đây chiều cậu tất!
Hà Tịch chứng kiến một màn này, hơi mất tự nhiên tiến vào.
Dương Minh nhìn cô lịch sự nói:
- Chào buổi sáng.
Tống Đại Nghĩa cũng theo đó tiếp lời:
- Không hổ là lớp trưởng, đến sớm quá.
Cô đặt cặp xách xuống bàn trả lời:
- Hai cậu cũng vậy.
- À, chúng tôi có việc....
Cô học chung Tống Đại Nghĩa mấy năm, cũng chưa thấy cậu ta đến sớm như vậy bao giờ.
Lại nhìn bên cạnh, hai ánh mắt chợt giao nhau.
Hà Tịch cụp mắt, không quản chuyện của bọn họ nữa.
Tối qua tranh cãi ầm ĩ với mẹ cô một trận, đến vài tập cũng chưa làm.
Giờ phải tranh thủ hoàn thành.
Đời này Hà Tịch cô sợ nhất ba thứ:
Thứ nhất là điểm kém!
Thứ hai là điểm kém!
Thứ ba cũng là điểm kém!
Tống Đại Nghĩa ngó sang, tò mò hỏi:
- Tiếng Anh chẳng phải mới làm kiểm tra xong à? Sao lại có bài tập nữa vậy?
- Là bài trước đó.
Cậu ta rùng mình, không hiểu rổi suy nghĩ của học bá.
Có phải trong não những người như cô chỉ có duy nhất một chữ "học" hay không? Lại tự cảm thán bản thân, nếu cũng điên cuồng học như vậy chắc là tẩu hoả nhập ma từ lâu rồi.
Cậu ta quay lại khoác vai Dương Minh:
- Hình như bài đó Dương Minh điểm cao hơn cậu đúng không? Cậu tốt nhất nên nỗ lực nhiều vào, không chừng có ngày Tiểu Minh Minh khả ái của tôi sẽ cuỗm mất hạng nhất của cậu nha! Nha ! Nha!
Cái giọng điệu này đúng là vừa buồn nôn vừa đáng ghét.
Gì mà Tiểu Minh Minh? Nghe giống như...con gái vậy.
Dương Minh đứng dậy, giống như vô ý mà đạp vào chân cậu ta một cái, ánh mắt cảnh cáo:
- Giày mới quá đúng không?
Còn giở cái giọng ghê tởm đấy với ông, ông đạp nát giày cậu!
Tống Đại Nghĩa biết điều xin tha:
- Ấy! Đại ca! Em sai rồi! Em không dám nữa!
- Vậy còn được.
Đi chơi bóng! Bọn Tiểu Đường chờ sẵn dưới sân rồi.
Nói xong cậu từ trong túi xách mang ra một quả bóng rồi rời đi.
Tống Đại Nghĩa cúi xuống xác nhận xem giày có bị tổn hại gì không, sau đó mới nhẹ nhõm đi theo.
Ra tay thật ác độc, giày mới của cậu ta mà có mệnh hệ gì, cậu ta nhất định sẽ liều mạng với Dương Minh!
Hà Tịch vờ như không quan tâm nhưng thực chất những lời vừa rồi của Tống Đại Nghĩa đánh động đến cô rất nhiều.
Lâu nay cô một mình một ngựa, luôn nằm top ba toàn khối, bỏ xa những bạn học khác trong lớp.
Bài kiểm tra kia chỉ là cô Trần nhất thời nổi hứng, muốn kiểm tra năng lực của lớp cô tới đâu thôi, nhưng vẫn cứ canh cánh mãi trong lòng.
Cô lắc đầu phủ định, chẳng lẽ chỉ vì một bài kiểm tra mà đã đánh mất tự tin rồi sao? Chẳng qua lần này cô vẫn chưa đủ cố gắng, lần sau sẽ tốt hơn thôi.
Đến cuối giờ học, cô Trần cho gọi cô đến phòng giáo vụ nói chuyện.
Cô vừa đến liền thấy Dương Minh cũng ở đó.
Cô Trần thấy cô thì cười cười:
- Tiểu Tịch, mau đến đây!
Cô đi đến, lễ phép hỏi:
- Cô gọi em đến là có chuyện gì ạ?
- Em đã nghe về cuộc thi giao lưu tiếng anh toàn tỉnh chưa?
Cuộc thi này cô đúng là có nghe nói qua.
Không giống những cuộc thi khác, cuộc thi lần này chủ đề cụ thể là lịch sử thế giới.
Cô Trần mang ra một xấp đề dày cộp, nhìn hai người bọn họ nói:
- Là thế này, cô mong hai em sẽ là đại diện ban tự nhiên của khối 11, tham gia vòng loại của trường.
Vốn định để mỗi người các em xếp nhóm với các anh chị khối trên, nhưng không ngờ hơi trễ, bọn họ đã xếp nhóm xong rồi.
Nhưng với năng lực của hai em, cô nghĩ hai em sẽ làm tốt.
Hai em thấy sao?
Hà Tịch cảm thấy cô tham gia cũng không có vấn đề gì.
Vấn đề ở chỗ cô phải chung đội với học sinh mới không rõ năng lực, suốt ngày làm biếng như thế này.
Con đường phía trước trông có vẻ hơi mờ mịt.
Trong lúc người bên cạnh còn đang suy nghĩ