Bài thi giữa kỳ lần này các em làm không được tốt lắm.
Mong các em chú ý đến tình trạng điểm của bản thân nhiều hơn, từ đó nỗ lực nâng cao thành tích.
Mong các em hiểu rõ, mỗi ngày trôi qua đều rất quý giá hãy trân trọng từng giây từng phút, không được lãng phí thời gian nữa!
Thầy chủ nhiệm không ngừng phê bình thái độ học tập của cả lớp.
Sau đó nhắc đến chuyện nhà trường tổ chức học thêm buổi tối cho khối 12, nhắc nhở không ai được vắng mặt.
Chỉ còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, mọi người như đang chạy đua với thời gian.
Ở trong lớp chuyên, ai ai cũng ý thức được tầm quan trọng của việc này.
Vì thế mà gần đây, lớp cô im ắng đi hẳn.
Ai có bài tập thì làm bài tập, ai có sách thì đọc sách.
Phần lớn chủ đề nói chuyện của mọi người đều xoay quanh phản ứng hoá học hoặc là hình học không gian...
Giờ phút này, Dương Minh đang ngồi thảo luận với cô một bài toán nâng cao.
Bọn họ không thể thống nhất ý kiến về cách thức giải, đến tận chiều vẫn còn chăm chú tranh luận.
- Dương Minh, có người tìm cậu.
Hà Tịch theo tiếng gọi nhìn ra phía cửa, có một cô gái.
Hình như không phải học sinh trường cô, bởi không thấy mặc đồng phục.
Nhìn cách ăn mặc, gia cảnh chắc cũng phải thuộc vào hạng khá giả.
Dương Minh nhíu mày đứng dậy đi ra cửa, kéo Trình Nhã Nhã ra một bên hỏi:
- Em đến đây làm gì?
Trình Nhã Nhã bĩu môi:
- Em muốn đến xem anh học như thế nào.
Sáng nay mẹ em nói nếu em không về sẽ khoá thẻ, không cho em tiền tiêu nữa.
- Vậy thì về đi.
Em không định thi tốt nghiệp à?
- Không...!Em muốn ở đây, cùng anh đi xem phim, cùng anh chơi, cùng anh học bài...
Nói đến đây, khoé mắt cô đã đỏ hoe.
Dương Minh thực sự không biết làm gì với trường hợp này.
- Em đừng có ấu trĩ như thế.
Bỏ học chạy tới đây làm gì? Giờ lại khóc lóc?
- Nếu em không có tiền nữa, anh nuôi em có được không? Em chỉ ở đây một tuần nữa thôi.
Cuối tuần em nhất định sẽ leo lên máy bay trở về nhà!
Dù cô có bày ra bộ dạng đáng thương thế nào, Dương Minh cũng lạnh lùng, nhất quyết không đồng ý.
Trình Nhã Nhã trong lòng uất ức vô cùng.
Cô bỏ nhà trốn đến đây gặp cậu, cậu vừa biết đã bán đứng cô, gọi điện nói cho bố mẹ cô nghe.
Cô mặc kệ bố mẹ nói gì cũng bám trụ lại đây đến ba ngày.
- Em vì anh mới đến đây mà!
- Là anh nói em làm vậy sao? Mau trở về đi, anh không có thời gian cãi nhau với em.
Cậu nói xong liền quay lưng đi vào.
Trình Nhã Nhã buồn bã nhìn theo cậu, lại nhìn sang Hà Tịch đang ngồi bên cạnh.
Hà Tịch vô thức ngẩng đầu lên, hai người chạm mắt nhau trong giây lát rồi lập tức quay đi.
Cô hỏi Dương Minh đó là ai.
Cậu nói là bạn.
- Vậy thì chắc không phải bạn bình thường.
Cái này ai nhìn vào cũng thấy.
Người ta lặn lội đường xa đến đây, còn đến tận trường học để tìm.
Hơn nữa nhìn cách hai người nói chuyện rất thân thiết.
Dương Minh thở dài, nói cho cô biết bố mẹ của Trình Nhã Nhã và bố mẹ cậu là chỗ thân thiết.
Cậu và Trình Nhã Nhã quen biết từ bé.
Sau khi kể xong, cậu còn bổ sung thêm:
- Tôi coi Nhã Nhã là bạn bè bình thường, cùng lắm thì cũng chỉ như em gái thôi.
Bảy giờ tối, Hà Tịch và Tử Lý cầm theo bình nước xuống nhà ăn.
- Tiểu Tịch, có muốn ăn thêm gì không?
- Không, ở nhà tớ ăn rất nhiều, giờ vẫn chưa đói.
Tử Lý mua một túi đồ ăn vặt mới thoả mãn để cô kéo đi.
Dương Minh chợt đi tới, mặt nghiêm trọng nói muốn cùng Hà Tịch nói chuyện riêng.
Hà Tịch theo Dương Minh xuống dưới tầng một.
Trình Nhã Nhã đã đứng đợi sẵn tại đó.
Cô không hiểu:
- Có chuyện gì vậy?
Dương Minh cười trừ:
- Cậu giúp tôi một chút được không?
Cô nhíu mày, bị cậu kéo sang góc nói nhỏ vào tay:
- Cô ấy không chịu về nhà, còn đòi vào trong lớp ngồi học với tôi...
Hà Tịch hiểu ra, liên tục lắc đầu:
- Chuyện này không được.
- Cậu giúp tôi lần này đi.
Chỉ cần để cô ấy ngồi học cùng tôi buổi hôm nay là ngày mai sẽ tự cuốn gói lên máy bay về nhà.
Tôi sắp bị làm phiền đến điên rồi!
Cô ngẫm nghĩ rất lâu.
Đối với Dương Minh, cô không đành lòng từ chối.
Nhưng nếu làm vậy thì thật có lỗi với bản thân, không may để thầy chủ nhiệm phát hiện, người gánh tội chính là cô.
Có điều hôm nay là tiết thầy giáo mới, có thể sẽ không phát hiện ra ai lạ ai quen.
Dương Minh trước nay chưa từng nhờ cậy cô, vậy lần này cô sẽ giúp cậu một chút.
Cô nhìn về phía Trịnh Nhã Nhã, thì ra là cô gái cô đã gặp ở siêu thị lần trước, thảo nào lại thấy quen mắt.
Trình Nhã Nhã đi đến bên cạnh cậu, ánh mắt nhìn cô không mang chút thiện cảm nào.
- Xin chào, tôi là Trịnh Nhã Nhã.
Cũng bằng tuổi với bọn họ, nhưng hành động này hoàn toàn là của một kẻ thiếu suy nghĩ.
Cái tính cách bướng bỉnh có lẽ là được chiều hư mà thành.
Cô không có thiện cảm với những người ngang ngược, đòi hòi vô lý như thế này.
Hà Tịch cũng lịch sự chào lại một tiếng rồi quay sang nói với Dương Minh:
- Chỉ đúng một lần này thôi.
Tiểu Ni bày ra vẻ mặt khó chịu ôm sách vở lên bàn đầu ngồi với Hà Tịch.
Miệng không ngừng phàn nàn:
- Lớp trưởng, sao cậu lại để cho người lạ vào ngồi trong lớp học vậy?
Bị phát hiện thì phải làm sao đây? Cô cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu không phải vì Dương Minh, sao cô lại làm ra loại chuyện lừa thầy dối bạn như thế chứ?
- Đã làm phiền đến cậu rồi.
Bên này, Trình Nhã Nhã vui như được mùa, từ lúc ngồi xuống không ngừng lải nhải.
Dương Minh gật gù cho có lệ, chăm chú đọc sách.
Hà Tịch nhìn ra ngoài cửa, thấy người bước vào là cô Trần thì trong lòng hoảng hốt.
Cô Trần vừa vào đến liền thông báo:
- Hôm nay thầy giáo mới tới là thầy Ngô có việc bận,